Giản Thượng Ôn cùng Dư Xán Xán trò chuyện về một vài mẹo nhỏ khi đi biển bắt hải sản.
Dư Xán Xán vốn là người cực kỳ thích ăn hải sản, nghe xong thì vô cùng hào hứng. Thực ra, hắn cũng có chút tính toán riêng. Trước đây, hắn biết Phỉ Thành không thích mình, mà hắn cũng chẳng có tâm tư gì với vị thiếu gia nhà họ Phỉ. Chủ yếu là vì trên mạng có quá nhiều người ghép cặp hắn với Phỉ Thành, hơn nữa bản thân hắn tham gia show hẹn hò, cũng không muốn đi hết chương trình mà chẳng có nổi một mối quan hệ tình cảm nào.
Thế nên lần này, hắn quyết định chủ động một chút.
Dư Xán Xán hào hứng rủ Phỉ Thành: "Thượng Ôn nói bên kia có mấy tảng đá, chắc hẳn còn nhiều hải sản hơn. Chúng ta qua xem thử đi, lát nữa quay về là có đại tiệc hải sản rồi!"
Phỉ Thành vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác thất vọng vì phát hiện ra Giản Thượng Ôn không chỉ quan tâm đến mình. Hắn vốn định nhân cơ hội này để trò chuyện với cậu thêm một chút, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Giản Thượng Ôn đang mỉm cười với Lương Thâm.
Khoảnh khắc đó như một cú đánh mạnh vào lòng Phỉ Thành.
Cười cái gì chứ?
Chỉ là một trận đua xe thôi mà, tháng sau hắn cũng có giải đấu điện tử đấy!!!
Trong lòng Phỉ Thành rối như tơ vò, bản thân cũng không rõ đang nghĩ gì. Dư Xán Xán rủ hắn đi cùng, hắn liền vô thức gật đầu đồng ý. Nhưng lúc quay đầu nhìn lại, thấy Giản Thượng Ôn và Lương Thâm vẫn còn đang trò chuyện, hắn không nhịn được mà ngoái nhìn thêm một lần nữa.
Dư Xán Xán thấy vậy, cứ tưởng hắn cũng tò mò về quan hệ giữa hai người kia, liền cười nói: "Dạo này Thượng Ôn và Lương Thâm thân thiết hơn trước nhiều đấy."
Hắn cố ý nói như vậy, nhưng trong show hẹn hò, ai mà chẳng có chút toan tính riêng?
Quả nhiên, sắc mặt Phỉ Thành càng khó coi. Hắn thực sự thấy khó chịu, nhưng lại mạnh miệng đáp: "Tôi thấy anh ta với ai cũng thân thiết cả."
Trong giọng nói lộ ra chút ghen tuông mà bản thân hắn cũng không nhận ra.
Vì sao ai cũng thích Giản Thượng Ôn như vậy chứ?
Bên cạnh cậu ấy có quá nhiều người, nhiều đến mức suốt hai ngày qua hắn không có cơ hội nói chuyện cùng cậu lấy một câu.
Dư Xán Xán nghe vậy, bật cười: "Không hẳn đâu, có những mối quan hệ chỉ là bạn bè thôi. Cậu xem, chuyện thi đấu của Lương Thâm, chúng ta căn bản chẳng ai để tâm, vậy mà Thượng Ôn lại nhớ rõ. Tôi nghĩ là cậu ấy thực sự quan tâm đấy."
Chưa nói dứt câu, Phỉ Thành đã thấy lòng mình càng trĩu nặng.
Hắn bực bội nói: "Chắc là do anh ta nhớ tốt thôi. Tôi thấy trước đây anh ta cũng chẳng thân thiết gì với Lương Thâm cả."
Dư Xán Xán gật đầu đồng ý: "Cũng có lý. Nhưng mà tôi thấy cậu ấy chủ động như vậy cũng tốt, nói thật, ai mà chẳng muốn vươn lên. Nhà họ Lương điều kiện không tệ, nếu hai người họ đến với nhau, chắc chắn sẽ giúp ích cho cậu ấy rất nhiều."
Phỉ Thành liền im lặng, Dư Xán Xán còn tưởng rằng hắn cũng cảm thấy có lý.
Nhưng trong đầu Phỉ Thành lúc này chỉ có một ý nghĩ—
Ai cũng muốn vươn lên sao?
Nhà bọn họ cũng đâu kém cạnh gì! Vậy tại sao lại là Lương Thâm chứ? Tên đó ngoài cái mã ra thì còn cái gì đâu chứ?
...
Bờ biển khi chiều muộn.
Sau khi tách khỏi Dư Xán Xán, Giản Thượng Ôn đi dọc theo bờ biển tản bộ.
Đây là quê hương của cậu. Khi còn nhỏ, cậu thường chạy dọc theo con đường ven biển này để đón mẹ về nhà. Khi đó, mọi thứ còn rất đỗi đơn sơ, nhưng lại vô ưu vô lo.
Bờ cát mềm mịn dưới chân, Giản Thượng Ôn dứt khoát cởi dép, tay xách theo giày, từng bước từng bước giẫm lên cát.
Chính lúc này, từ cánh rừng gần đó, Lạc Chấp Diệp bước ra.
Ánh mắt anh lập tức bị thu hút bởi hình ảnh thanh niên trên bờ biển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!