Mọi người tập trung tại bến tàu, đồng thời đội ngũ khách quý cũng lần lượt xuất hiện. Dư Xán Xán cùng nhóm của mình nhân cơ hội mua được ít trái cây với giá rẻ, đặc biệt là đặc sản của hòn đảo này—những quả anh đào nhỏ màu đỏ—rồi chia cho mọi người cùng thưởng thức.
Giản Thượng Ôn cắn thử một quả, nhưng cậu vốn không thích đồ chua, chỉ ưa vị ngọt. Các thiếu gia không có kinh nghiệm chọn trái cây, nên phần lớn những quả họ chọn đều chua.
Dư Xán Xán háo hức hỏi: "Ngon không?"
Giản Thượng Ôn chỉ cười nhẹ: "Cũng không tệ lắm."
Dư Xán Xán nghe vậy liền vui vẻ ra mặt.
Giản Thượng Ôn dựa lưng vào chiếc xe bên bến tàu, liếc sang Lương Thâm bên cạnh. Người này cũng không thích vị chua, đồng thời cũng là kiểu người lúc nào cũng giữ vững vẻ ngoài điềm tĩnh, không dễ để lộ cảm xúc. Vì thế, dù có ăn phải loại quả không hợp khẩu vị, hắn vẫn giữ được dáng vẻ thong dong, ưu nhã như thường.
Hai người liếc nhìn nhau.
Lương Thâm biết cậu không thích ăn loại quả này, mà cậu cũng biết Lương Thâm cũng không ưa.
Ánh mắt chạm nhau trong chốc lát, rồi lại dời đi.
Cả hai đều mang chút tâm tư khó đoán.
Từ lúc rời khỏi quầy máy phát hiện nói dối, suốt dọc đường, Lương Thâm dường như có phần thất thần.
Giản Thượng Ôn cũng không vạch trần hắn, không cần thiết. Càng dồn ép, càng phản tác dụng. Những suy nghĩ trong đầu cậu đan xen nhau, những điều từng bị lớp sương mù che lấp dần trở nên rõ ràng. Khi vị chua chát của trái cây tràn ngập nơi đầu lưỡi, Giản Thượng Ôn bỗng cảm thấy nó rất hợp với bầu không khí của ngày hôm nay.
Cậu nghĩ vậy.
Chiếc thuyền cập bến.
Trời đã về chiều.
Mọi người trở lại phòng nghỉ ngơi.
Giản Thượng Ôn chợp mắt một lát. Tổ chương trình cho phép tất cả khách mời nghỉ ngơi vào buổi chiều, ai cũng có thể tự do hoạt động.
Ánh nắng buổi xế chiều trải dài trên mặt đất. Giản Thượng Ôn từ căn lầu nhỏ bước ra. Ghim cài trước đó đã đưa cho Kỳ Ngôn, vì vậy cậu phải đến chỗ tổ chương trình để đổi một cái mới. Vì không có quay phim theo sát, cậu chầm chậm đi về phía căn lầu nhỏ.
Phía sau căn lầu có một mảnh rừng, ánh nắng len qua kẽ lá rơi xuống những mảng sáng loang lổ trên mặt đất. Cậu đang bước qua đó thì ánh mắt bất giác dừng lại.
Thẩm Nghị đứng trên tầng hai.
Người đàn ông dáng người cao ráo, anh mặc một chiếc sơ mi in hoa màu vàng nhạt cùng quần đùi lửng, hoàn toàn mang phong thái của một kỳ nghỉ trên đảo. Tóc anh có chút gợn sóng, rủ xuống khi cúi đầu, khiến vài lọn tóc lòa xòa che khuất một phần khuôn mặt. Có lẽ vì mang trong mình dòng máu lai, nên dưới ánh nắng, đôi mắt anh ánh lên một màu xanh lam nhạt, sắc sảo và đầy tà khí.
Không trách Ôn Cẩm lại si mê đến vậy.
Ngay cả Giản Thượng Ôn đã quen nhìn những gương mặt tuấn tú trong giới cũng có chút thất thần trong giây lát.
Mãi đến khi ánh mắt hai người giao nhau.
Thẩm Nghị ném miếng cá khô cuối cùng trong tay xuống, chậm rãi cất giọng: "Nhìn đủ chưa?"
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Đáng tiếc là vừa rồi tôi không có mang theo máy ảnh. Nếu không, chụp một tấm cho Thẩm đạo, biết đâu đưa lên mạng lại nổi rần rần."
Thẩm Nghị hơi nghiêng người, dựa vào lan can, cúi đầu nhìn cậu: "Người chụp trộm tôi không ít, cậu đoán xem vì sao trên mạng chẳng có tấm nào?"
Giản Thượng Ôn thực sự có chút bất ngờ.
Dung mạo của người này, công bằng mà nói, đúng là thuộc hàng cực phẩm. Thế nhưng, trên mạng quả thực rất hiếm ảnh chụp của Thẩm Nghị, nếu có cũng đều là những bức hình mờ nhòe. Điều này lại càng khiến cậu nhận thức sâu sắc hơn về địa vị của vị đạo diễn này trong giới giải trí. Không chỉ truyền thông, ngay cả paparazzi cũng không ai dám chọc vào. Có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của anh ta lớn đến mức nào.
Không chỉ vì danh tiếng của "Thẩm đạo diễn", mà còn vì thế lực sâu không lường được phía sau Thẩm gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!