Ôn Cẩm bị khí thế sắc bén của Phó Cẩn Thành dọa đến ngây người.
Cậu ta gần như đờ đẫn ngồi trên giường, nước mắt còn chưa kịp lau khô, chỉ có thể sững sờ nhìn Phó Cẩn Thành, ngập ngừng nói: "Phó... Phó ca ca?"
Từ trước đến nay, Phó Cẩn Thành trong mắt Ôn Cẩm luôn là hình tượng trưởng thành, trầm ổn. Cậu ta chưa từng thấy hắn có dáng vẻ sắc bén thế này, đến mức nhất thời không biết mình đã lỡ lời ở đâu.
Phó Cẩn Thành cũng nhanh chóng nhận ra điều đó. Hắn cố kiềm chế cơn giận không rõ nguyên do trong lòng, điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói với giọng ôn hòa hơn: "Dọa em rồi sao? Là lỗi của anh, anh không khống chế được cảm xúc."
Thấy hắn trở lại dáng vẻ dịu dàng quen thuộc, Ôn Cẩm thầm nghĩ chắc là Phó ca ca tức giận vì mình bị ức hiếp, thế nên cũng bớt lo lắng, ngoan ngoãn lắc đầu: "Không sao đâu, Phó ca ca, em biết anh là quan tâm em."
Nhưng Phó Cẩn Thành căn bản không nghe lọt những lời này. Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn câu nói trước đó của Ôn Cẩm. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng cậu ta khóc đến nấc lên, hắn biết nếu ép hỏi ngay bây giờ cũng chẳng thu được gì.
Dù sao, hắn cũng là người có thể đứng đầu một đế chế thương nghiệp, tâm trí rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.
Hắn nhìn Ôn Cẩm, chậm rãi mở miệng: "A Cẩm, từ từ nói, anh sẽ làm chủ cho em."
Ôn Cẩm tin tưởng, vội lau nước mắt rồi kể: "Chuyện là... hôm đó em ở lầu hai, tình cờ nghe thấy Lương Thâm đến tìm Giản ca ca. Anh ấy nói gì mà bảo Giản ca ca phải nhận rõ, còn nhắc đến tên em nữa. Giống như đang nói chuyện gì đó liên quan đến thế thân... Em nghĩ chắc chắn là anh ấy coi em là thế thân rồi."
Động tác của Phó Cẩn Thành thoáng khựng lại.
Lương Thâm... sao có thể xem Ôn Cẩm là thế thân?
Hắn và Lương Thâm quen biết đã nhiều năm, đối với tình hình của Lương gia cũng hiểu ít nhiều. Mẹ của Lương Thâm từng bị gia tộc ép liên hôn, vì một chàng trai nghèo mà ôm hận cả đời, thậm chí căm ghét đứa con trai duy nhất của mình. Trong môi trường đó, Ôn Cẩm – một người đơn thuần, thiện lương, tuy không đủ tư cách sánh ngang với Lương gia nhưng cũng là con nhà gia thế – lại chính là người phù hợp nhất với Lương Thâm.
Lương Thâm không có lý do gì để coi Ôn Cẩm là thế thân.
Nhưng còn Giản Thượng Ôn...
Suy nghĩ của Phó Cẩn Thành bất giác trôi về nhiều năm trước.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giản Thượng Ôn ở Lương gia. Khi ấy, cậu vẫn còn làm giúp việc ở đó, có lẽ còn chưa tốt nghiệp đại học.
Hắn nhớ rõ, đó là một ngày nắng rực rỡ. Từ con đường nhỏ trong vườn, Giản Thượng Ôn vội vàng chạy ra. Cậu mặc đồng phục người hầu – một chiếc sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài đen. Không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Từ trước đến nay, Phó Cẩn Thành vốn là người lạnh nhạt, mấy chuyện của người hầu như thế này hắn không quan tâm.
Nhưng Giản Thượng Ôn... lại khiến hắn cảm thấy quen mắt.
Hắn tiến lại gần, rồi bỗng nhận ra—
Thì ra thật sự là người quen.
Mấy tháng trước, bọn họ từng gặp nhau trong khách sạn. Nhưng sáng hôm sau, Giản Thượng Ôn đã biến mất không dấu vết. Hắn cho người đi tìm, nhưng chỉ nhận được thông tin rằng cậu chỉ là nhân viên tạm thời, không có trong danh sách nhân viên chính thức, đã rời đi từ lâu.
Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.
Rõ ràng chỉ mới vài tháng không gặp, vậy mà trông cậu lại gầy đi một vòng.
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt là sự kinh ngạc xen lẫn bản năng kháng cự và né tránh. Có lẽ chính sự bài xích trong khoảnh khắc ấy đã khiến Phó Cẩn Thành không vui, hắn xoay người định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, gấu quần hắn bị ai đó kéo nhẹ lại.
Trên thảm cỏ xanh, thiếu niên gầy gò quỳ một gối, bàn tay mảnh khảnh rụt rè giữ lấy mép quần hắn. Cậu không dám dùng nhiều sức, cứ như sợ sẽ làm nhăn vải mà bị trách phạt, hoặc có lẽ, đó đã là tất cả sức lực mà cậu có thể dồn ra trong tình thế tuyệt vọng này.
Lực níu giữ ấy nhẹ đến mức Phó Cẩn Thành có thể dễ dàng rút chân khỏi, nhưng hắn lại đứng yên tại chỗ.
Giọng hắn trầm thấp: "Chuyện gì?"
Nhiều năm sau, Phó Cẩn Thành vẫn không hiểu nổi—tại sao khi đó hắn lại dừng lại?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!