Giữa trưa, nắng chói chang.
Sau khi thấy tâm trạng Ôn Cẩm ổn định lại, Giản Thượng Ôn liền đưa cậu ta về tiểu lâu.
Bác sĩ trong chương trình đều có mặt. Sau khi kiểm tra, bác sĩ xử lý vết phồng rộp trên tay Ôn Cẩm, nhưng lại chú ý thấy nhịp tim của cậu ta có vẻ không ổn định, liền quyết định để Ôn Cẩm nghỉ ngơi một lát rồi hẵng về, đoán rằng có thể do cảm nắng.
Giản Thượng Ôn nói: "Cứ ở lại nghỉ ngơi đi, cậu bị bệnh rồi, phó đạo diễn nói sẽ bảo người mang cơm tới."
Ôn Cẩm lập tức gật đầu đầy đáng thương, bộ dạng yếu ớt vô cùng. Cậu ta níu lấy tay Giản Thượng Ôn, không quên dặn dò: "Giản ca, nếu họ có hỏi..."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Tôi sẽ nói cậu bị cảm nắng, yên tâm đi."
Ôn Cẩm lập tức phấn khởi, trong lòng tràn đầy vui sướng. Cậu ta thực sự rất thích Giản Thượng Ôn, lần nào cũng vậy, chẳng cần phải tốn chút công sức nào, Giản Thượng Ôn đã có thể lo lắng chu toàn mọi thứ thay cậu ta, tỉ mỉ đến mức không ai sánh được!
Nghĩ đến tình cảnh của Giản Thượng Ôn, Ôn Cẩm cảm thấy có chút xót xa. Nghe nói trong giới, Giản Thượng Ôn không được suôn sẻ lắm, vậy nên sau này, nếu cậu ta có thể gả cho Thẩm Nghị, cũng không phải không thể nhờ chồng mình cho Giản Thượng Ôn một hai vai diễn phụ!
Vì thế, Ôn Cẩm liền kéo tay Giản Thượng Ôn, giọng điệu chân thành: "Giản ca, anh yên tâm, anh đối tốt với em như vậy, em đều nhớ kỹ. Em nhất định sẽ không quên."
Nhìn dáng vẻ yếu ớt đáng thương của cậu ta khi nằm trên giường, Giản Thượng Ôn bỗng chợt nhớ lại chuyện cũ.
Năm đó, khi Ôn Cẩm còn bé, sức khỏe vốn không tốt, hễ bật quạt điện là sẽ bị cảm, nhưng nếu quá nóng thì lại khó chịu đến mức bật khóc. Mẹ bận rộn làm việc bên ngoài, thế nên mọi việc chăm sóc Ôn Cẩm đều do cậu đảm nhận. Mỗi tối, cậu có thể cầm quạt tay quạt suốt cả đêm cho đứa em nhỏ, đến mức cánh tay mỏi nhừ, chỉ mong Ôn Cẩm có thể ngủ ngon giấc.
Khi ấy, Ôn Cẩm cũng đỏ hoe mắt ôm lấy cậu, ghé sát tai thì thầm: "Ca ca, anh đối tốt với em như vậy, em nhất định sẽ không quên. Đợi đến khi em lớn, em muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho ca ca."
Giản Thượng Ôn đã từng cười dịu dàng, ôm đứa em trai nhỏ bé vào lòng: "A Cẩm ngoan, vậy anh sẽ chờ em lớn."
Cuối cùng cậu cũng đã chờ được.
Nhưng điều cậu nhận được lại là sự ghẻ lạnh, bị vứt bỏ không thương tiếc, như thể bản thân là thứ gì đó bẩn thỉu khiến người ta chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch.
Dành cho cậu tất cả sao?
Giản Thượng Ôn rời khỏi dòng ký ức, ánh mắt dần trở về hiện thực. Cậu nhìn Ôn Cẩm đang nằm trên giường, chậm rãi nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn A Cẩm, vậy tôi sẽ chờ."
Có quên cũng không sao.
Cậu sẽ giúp cậu ta nhớ lại.
Buổi trưa, sau khi rời khỏi tiểu lâu, Giản Thượng Ôn bước ra ngoài. Ánh mặt trời rực rỡ chói chang, cậu thuận tay cầm chai nước uống vài ngụm, dập tắt cảm xúc đang âm ỉ trong lòng, sau đó chậm rãi bước về phía bến tàu. Không vội vàng hòa vào nhóm người trong đoàn, cậu tận hưởng phong cảnh làng quê trên đường đi, cũng có một nét thú vị riêng.
Tới gần bến tàu, cậu tình cờ gặp một nhóm trẻ con đang xách sọt cá về.
Giản Thượng Ôn chú ý thấy một đứa trẻ trong số đó đang dùng hết sức nâng sọt cá nặng trịch, bèn bước lại gần, nhẹ giọng nhắc: "Xách thế này tay sẽ rất đau đấy. Lần sau, em có thể buộc thêm hai sợi dây vào sọt, rồi đeo lên lưng, như vậy sẽ tiết kiệm sức hơn nhiều."
Vừa nói, cậu vừa ngồi xổm xuống, giúp đứa nhỏ điều chỉnh lại dây đeo trên sọt cho vừa vặn, sau đó bảo: "Thử lại xem nào."
Cậu bé thử đeo lại, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, liền vui vẻ reo lên: "Thật sự không nặng như trước nữa! Ca ca giỏi quá!"
Khi còn nhỏ, Giản Thượng Ôn cũng thường xuyên phải gùi sọt như thế này. Thời gian lâu dần, cậu tự đúc kết ra cách làm sao để đỡ tốn sức nhất. Cậu mỉm cười nói: "Không có gì đâu, sau này các em cũng sẽ tự tìm ra thôi."
Mấy đứa trẻ con xung quanh cũng hào hứng tụm lại bên cậu.
Bên cạnh cậu không có người quay phim, quần áo mặc cũng đơn giản, vậy mà đám trẻ con vẫn nhận ra khuôn mặt xa lạ giữa hòn đảo nhỏ này.
Một cậu bé da ngăm đen vì nắng biển bạo dạn lên tiếng: "Ca ca, anh là đại minh tinh phải không?"
Giản Thượng Ôn hơi sững người, sau đó bật cười khẽ: "Sao em lại đoán vậy?"
"Bởi vì ca ca đẹp quá." Cậu bé có chút ngại ngùng, nhoẻn miệng cười: "Anh là người đẹp nhất mà em từng gặp. Mẹ nói mấy ngày nay có đại minh tinh đến đảo quay phim, có phải là anh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!