Mọi người đến hòn đảo khi mặt trời đã lên cao.
Sau khi chào hỏi hàng xóm xong, ai nấy đều trở về phòng để chuẩn bị bữa trưa. Vì lần này tổ chương trình chỉ cấp cho mỗi người 200 tệ sinh hoạt phí, nên muốn ăn gì cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng. Ngày hôm qua, mọi người ăn cháo hải sản, tiêu tốn không ít tiền, bây giờ số tiền còn lại trong tay chẳng còn bao nhiêu.
Có vẻ như cuối cùng tổ chương trình cũng có chút lương tâm.
Phó đạo diễn thông báo: "Mọi người có thể đến chợ hải sản trung tâm trên đảo nhỏ để giúp đỡ ngư dân làm việc. Sau khi hoàn thành, có thể đổi lấy thức ăn và thù lao."
Thông tin này chẳng khác nào than sưởi ấm giữa ngày tuyết lạnh đối với dàn khách mời. Vì thế, cả nhóm lập tức đứng dậy, hướng thẳng đến chợ hải sản. Giản Thượng Ôn đi sau cùng, ánh nắng chiều đổ dài bóng dáng của cậu xuống mặt đất.
Một cụ già đứng phía sau cậu nói: "Đi đi, đi đi."
Giản Thượng Ôn ngoảnh đầu lại nhìn ông. Dưới ánh mặt trời, bóng hai người kéo dài trên con đường đá. Cậu cụp mắt xuống, hàng mi dài tạo thành những bóng nhỏ li ti trên gương mặt. Đón lấy ánh nhìn ấm áp hơi phiếm hồng của ông lão, cậu khẽ cong môi, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Hẹn gặp lại."
Ngoài bãi biển, ánh nắng đẹp rực rỡ, từng cơn gió biển thổi tới, mang theo hơi mát xua tan phần nào cái nóng oi ả của mùa hè.
Mọi người tiến về trung tâm hải đảo, nơi có rất nhiều thuyền đánh cá neo đậu. Đây là trung tâm giao thương của cả đảo nhỏ. Ngư dân đánh bắt hải sản từ ngoài khơi rồi đưa về đây phân loại, một số được xử lý ngay tại chỗ để chuyển lên trấn trên bán, số khác thì giao cho thương nhân thu mua.
Ôn Cẩm hào hứng reo lên: "Nhiều hải sản quá! Ôi trời ơi, chỗ này chơi vui thật đấy!"
Dư Xán Xán bật cười: "A Cẩm vừa đến đây đã phấn khích như vậy, xem ra cậu ấy thực sự rất thích nơi này. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến một chỗ như thế này. Thượng Ôn, còn cậu thì sao?"
Giản Thượng Ôn đi phía sau, lướt nhìn khu chợ quen thuộc, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lười biếng: "Cũng được."
Nhiều khán giả theo dõi chương trình vừa xem cảnh mọi người trò chuyện vừa bàn luận sôi nổi:
"A Cẩm đúng là thiên sứ nhỏ mà!"
"Nhìn cậu ấy thôi cũng đủ thấy vui vẻ rồi."
"Đúng vậy, đâu có như ai đó, trưng bộ mặt khó ở."
"Hắn chắc chắn không chịu nổi nơi nghèo nàn như này đâu."
Tại khu chợ có một khu vực chuyên thu mua hải sản quy mô nhỏ.
Nơi này dành cho các thương nhân qua lại chọn hàng, hải sản đều là loại vừa được ngư dân đánh bắt lên từ biển. Tổ chương trình dẫn mọi người vào bên trong. Ngày thường, khu chợ này khá bận rộn, các ngư dân khi nghe có người đến giúp đỡ liền vui vẻ đồng ý.
Một ngư dân tiến tới nói: "Vậy mọi người theo tôi qua bên này nhé. Chúng tôi vừa có một thuyền cá mới cập bến, cần xử lý gấp. Chốc lát nữa còn có một thuyền lớn khác tới, cần người giúp dỡ hàng."
Mọi người cùng bàn bạc, nhóm 'Tia Chớp' sẽ đi dỡ hàng, nhóm 'Đám Mây' ở lại xử lý hải sản.
Một nhân viên chương trình bước đến hỏi Giản Thượng Ôn: "Đạo diễn nhờ tôi hỏi thăm tình trạng vết thương trên vai của cậu. Nếu cảm thấy không ổn, cậu có thể nghỉ ngơi, không sao cả."
Giản Thượng Ôn nhẹ giọng đáp: "Đỡ hơn nhiều rồi, không ảnh hưởng gì đâu. Giúp tôi cảm ơn anh ấy."
Nhân viên công tác lúc này mới rời đi.
Sau khi nhóm Tia Chớp và nhóm Đám Mây tách ra, mọi người được dẫn sâu vào khu vực bên trong. Càng đi vào trong, mùi tanh nồng của cá càng đậm. Những ai đã quen với mùi này thì không cảm thấy gì, nhưng với người sống trong nhung lụa từ bé, đây thực sự là một thử thách.
Ôn Cẩm không nhịn được, vội vàng đưa tay bịt chặt mũi.
Ngư dân đi phía trước quay đầu lại, chỉ tay về một góc: "Chính là chỗ này. Ở đây có vỏ vỏ sò, mọi người cần tách lấy ngọc bên trong để đem bán. Công cụ đã chuẩn bị sẵn rồi, mọi người có thể bắt tay vào làm luôn."
Trên bàn đặt sẵn dụng cụ, gồm dao chuyên dụng và kẹp lấy ngọc.
Sau khi nghe hướng dẫn, các khách mời liền bắt tay vào làm. Giản Thượng Ôn ngồi cạnh Ôn Cẩm, cầm lấy một con dao, động tác thuần thục tách lớp vỏ sò, khéo léo dùng kẹp lấy viên ngọc bên trong ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Ôn Cẩm có chút không nỡ, lẩm bẩm: "Như vậy tàn nhẫn quá... Sao lại có thể vì vài viên ngọc mà làm thế này chứ? Dù sao cũng là một sinh mệnh mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!