Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn

Liền ở trên bãi cát, mấy người đàn ông giằng co trong chốc lát.

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói.

Nhân viên tổ chương trình bước tới, nói: "Nếu khách mời bị thương, đạo diễn của chúng tôi đã mời bác sĩ đến. Để bác sĩ kiểm tra sẽ tốt hơn, trong túi thuốc chỉ có mấy loại thuốc sát trùng thông thường, không có nhiều lựa chọn, tốt nhất là để bác sĩ xử lý."

Một người phụ nữ cao gầy, khoác áo blouse trắng, đeo kính gọng mảnh, trông vô cùng nhã nhặn, xách theo hộp y tế, đứng ở phía sau.

Mọi người: "......"

Sau khi chào hỏi cả nhóm, bác sĩ đi thẳng về phía lều trại có dán tên của Giản Thượng Ôn. Đứng bên ngoài, cô lên tiếng: "Tôi đến để xử lý vết thương, cậu có thể cho phép tôi vào không?"

Bên trong lều, Giản Thượng Ôn thoáng sững người, rồi lên tiếng đáp: "Vâng, mời vào."

Bác sĩ vén rèm bước vào. Lều trại khá rộng, được chia thành hai khu vực, bên trong là giường ngủ có khóa kéo che lại, bên ngoài là khu vực sinh hoạt và để đồ. Giản Thượng Ôn đang ngồi ở góc đó, cậu đã thay chiếc áo thun ướt bằng một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, chỉ để lộ phần vai với vết thương còn rỉ máu.

Thấy bác sĩ đến, cậu lịch sự nói: "Làm phiền chị rồi."

Bác sĩ bước tới, đặt hộp y tế lên giá để đồ, mỉm cười nói: "Công việc của tôi mà, đừng khách sáo."

Giản Thượng Ôn cũng khẽ cười.

Bác sĩ lấy dụng cụ từ hộp y tế ra, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cậu. Nhìn vết thương một chút, cô nói: "Nước biển có nồng độ muối cao, vết thương của cậu lại chưa khép miệng, hẳn là rất đau. Không ngờ cậu có thể chịu đựng đến bây giờ."

Giản Thượng Ôn thản nhiên nói: "Nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi, thực ra cũng không khó chịu lắm."

Bác sĩ bỗng bật cười. Cô nói: "Cậu thật kỳ lạ."

Giản Thượng Ôn nghi hoặc: "Tôi có gì kỳ lạ?"

"Người khác nếu bị thương thì kêu đau, than thở cũng là bình thường. Lát nữa tôi đi ra, nếu những người bên ngoài có hỏi, tôi có thể 'bán thảm' giúp cậu một chút, để họ thương xót cậu hơn. Nhưng cậu thì ngược lại, còn trấn an cả tôi nữa. Cậu nói xem, rốt cuộc là do cậu mạnh mẽ hay là ngốc đây?"

Bên trong lều, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Dưới ánh nắng chiều rực rỡ, bóng dáng cậu phản chiếu qua lớp vải lều mỏng manh, lay động theo từng cơn gió biển.

Vết thương đau rát, nước biển lạnh thấm vào da thịt khiến gương mặt cậu càng thêm tái nhợt. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống, vài lọn khẽ chạm vào vành tai. Cậu nhìn tấm bạt lều bị gió thổi lay động, rồi bật cười khẽ: "Tôi có làm ra vẻ đáng thương cũng chẳng ích gì."

Bác sĩ thoáng khựng tay lại, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, Giản Thượng Ôn đã tiếp lời: "Nhưng mà, chị xem thử xem, vết thương của tôi bị nhiễm trùng cũng có một phần là do tổ chương trình không chuẩn bị miếng đệm bảo hộ cho tốt. Như vậy có tính là tai nạn lao động không? Nếu lát nữa chị có gặp đạo diễn, có thể nói quá lên một chút về tình trạng vết thương của tôi không?

Cứ bảo là vết thương nặng hơn rồi, xem xem đạo diễn có thể tăng thêm chút tiền sinh hoạt phí không, ít nhất cũng phải cho tôi ăn ngon một chút."

Bác sĩ bất giác ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sáng trong như nước của cậu. Đôi mắt ấy ánh lên nét tinh ranh, hệt như một chú cáo nhỏ vừa nghĩ ra trò quỷ kế.

Giống như nỗi cô đơn vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua.

Bác sĩ nhìn cậu, hỏi: "Vừa nãy không phải cậu còn bảo là không đau sao?"

Giản Thượng Ôn hiếm khi lộ ra chút vẻ hối hận, cúi đầu khẽ thở dài, hai tay vòng lấy cánh tay mình, giọng điệu có chút uể oải: "Đau quá, đúng là vẫn đau thật mà~"

Bác sĩ không nhịn được bật cười.

Cô thầm nghĩ, sao trên đời lại có người đáng yêu như vậy? Ngoài kia có biết bao lời đồn đãi về cậu, nói tốt có, nói xấu cũng không ít, nhưng chỉ những ai từng tiếp xúc với cậu mới hiểu, Giản Thượng Ôn thực sự là một người dịu dàng đến nhường nào.

Ban đầu, đại thiếu gia nhà cô

- cái người luôn kén chọn, lúc nào cũng ra vẻ lạnh nhạt với mọi thứ—chỉ nói rằng tổ chương trình có một nhóc con hay gây chuyện, nhờ cô đến xem qua. Cô vốn không định nhận lời, vì trước nay chưa từng đi theo đoàn chương trình nào. Nhưng bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy con người này, cô bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Một người tốt như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!