Chương 39: Lấy thân báo đáp

Hắn làm bộ như sắp tiến lên.

Giản Thượng Ôn không ngờ hắn thực sự dám ra tay, vị thiếu gia này đúng là muốn làm gì thì làm. Cậu vừa định hất tay hắn ra thì từ xa chợt vang lên một giọng nói.

Đó là giọng của một người đàn ông trung niên, trầm ổn và thành thục: "A, đây chẳng phải là A Thành sao?"

Động tác của Phỉ Thành khựng lại. Hắn đứng thẳng người, dưới ánh trăng, nhìn rõ người đàn ông đang đi tới. Tuy tuổi tác đã lớn, nhưng không thể phủ nhận đường nét gương mặt vẫn còn rất điển trai. Dù có phần phong trần hơn do năm tháng, nhưng không khó để tưởng tượng thời trẻ ông hẳn là một người cực kỳ thu hút.

"Chú Ôn." Phỉ Thành điều chỉnh lại tư thế, tò mò hỏi: "Sao chú không đi cùng A Cẩm?"

Ôn Kiến Thành đáp: "Nghe nói Tiểu Cẩm bị tụt huyết áp tại yến tiệc. Đứa nhỏ này từ bé đã yếu ớt, chẳng lúc nào khiến người khác bớt lo. Tôi vừa nghe tin đã vội chạy đến đây."

Phỉ Thành lập tức nhíu mày: "Cậu ấy không sao chứ?"

Trên bầu trời bắt đầu lất phất mưa phùn.

Ôn Kiến Thành chỉ về phía xa: "Hình như vừa ra ngoài rồi."

Phỉ Thành thoáng chút lo lắng.

Ngồi trong xe, Giản Thượng Ôn thản nhiên nói: "Cậu mau đi xem thử đi."

Dù sao cậu vốn muốn chuyện này thêm phần kịch tính. Tiểu thiếu gia nhà họ Phỉ đứng ngay cổng trang viên, lo lắng cho vị hôn phu của Lương gia—chuyện này thú vị biết bao. Đến cả vị trưởng lão bảo thủ kia cũng không thể nào làm ngơ được.

Giản Thượng Ôn khoanh tay, thoải mái chờ xem màn kịch này.

Phỉ Thành chỉ cảm thấy Giản Thượng Ôn rất hiểu chuyện, lập tức nói: "Tôi đi một lát rồi quay lại ngay!"

Hắn vừa rời đi, Giản Thượng Ôn cũng xuống xe.

Vừa bước ra, ánh mắt cậu chạm thẳng vào ánh mắt của Ôn Kiến Thành.

Người đàn ông trung niên trước mặt bỗng chốc sững sờ, như bị ai đó giáng một cú nặng nề, đứng ngây ra tại chỗ. Trong mắt ông thoáng qua vô số cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn theo bản năng muốn tránh đi ánh nhìn của Giản Thượng Ôn.

Mưa phùn rơi lất phất, đọng trên người khiến không khí có chút lành lạnh.

Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: "Ôn tiên sinh, hân hạnh gặp mặt."

Có lẽ Ôn Kiến Thành không ngờ cậu sẽ chủ động chào hỏi. Đường đường là tổng tài của một tập đoàn lớn, vậy mà lúc này lại có chút lúng túng, gật đầu đáp lại: "Chào cậu, cậu là... bạn của Tiểu Cẩm sao?"

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Có dịp cùng tham gia một show truyền hình."

Ôn Kiến Thành khẽ gật đầu. Ông nhìn khuôn mặt Giản Thượng Ôn, trong ánh mắt mang theo sự ngỡ ngàng, như thể không biết phải nói gì tiếp theo.

Giản Thượng Ôn nhắc nhở: "Con trai ngài vừa ra ngoài, không định đi xem thử sao?"

"A, đúng rồi." Ôn Kiến Thành như bừng tỉnh, nhưng lại có vẻ lưỡng lự, không nỡ rời đi. Do dự một lát, ông mới nói: "Cậu là bạn của Tiểu Cẩm, tôi phải cảm ơn cậu đã chăm sóc nó. Sau này, hoan nghênh cậu đến nhà tôi chơi."

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Tất nhiên rồi."

Chờ đến khi nhà họ Ôn phá sản, cậu tự nhiên sẽ thường xuyên ghé thăm.

Ôn Kiến Thành vừa rời đi, Giản Thượng Ôn liền xoay người nhìn về phía xa. Ôn Cẩm đang được bác sĩ nhà họ Lương dìu đi. Hầu hết mọi người đều tập trung sự chú ý vào Ôn Cẩm, bác sĩ cũng chuẩn bị quay trở lại.

Nhưng chưa đi được bao xa, phía sau liền có người gọi.

Bác sĩ quay đầu lại. Dưới ánh đèn đường, chàng trai khoác áo bành tô mỉm cười nhìn hắn. Thời gian dường như rất ưu ái người này, bao năm trôi qua mà cậu ta vẫn chẳng thay đổi chút nào so với lần đầu tiên họ gặp nhau.

Giản Thượng Ôn bước tới, nhẹ giọng hỏi: "Có thể phiền anh giúp một việc nhỏ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!