Giản Thượng Ôn đương nhiên không có khả năng ở lại Lương Thâm chờ tính sổ.
Sau khi đưa Tiểu Hắc về, Giản Thượng Ôn lại lặng lẽ hoà vào đám đông.
Bóng đêm sâu thẳm, từng cơn gió lạnh khẽ lướt qua vai, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa bầu trời, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Thực ra, vẫn có chút xúc động.
Cậu không nên ra tay với Trình Hồi quá sớm, như vậy rất dễ khiến người khác sinh nghi, khắp nơi cảnh giác.
Cậu vốn là người kiên nhẫn, những hành vi của Trình Hồi đối với cậu chẳng ảnh hưởng được bao nhiêu. Nhưng điều không nên nhất, chính là gã đã nhắc lại những chuyện trong quá khứ.
"Con đàn bà nghèo kiết xác, sinh ra đứa con hoang"...
Giản Thượng Ôn đứng bên suối nước nóng, ánh mắt cụp xuống. Bóng hình cậu phản chiếu trong làn nước, từng gợn sóng lăn tăn làm hình ảnh trở nên mơ hồ, như những ký ức thời niên thiếu cứ dần trôi xa.
Người phụ nữ đó là một ngư dân ven biển. Vì mưu sinh, bà thường xuyên thức thâu đêm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn dầu leo lét làm bạn. Bà ngồi bên bờ vá lại từng mảnh lưới, xử lý từng thùng hải sản, vóc dáng nhỏ bé của bà chính là chỗ dựa duy nhất của cái gia đình ấy.
Hồi đó, Giản Thượng Ôn chưa hiểu thế nào là nghèo. Cậu chỉ biết rằng, khi những đứa trẻ khác có thể vui đùa, thì cậu phải cùng em trai mình giúp mẹ kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Em trai từ nhỏ đã ốm yếu. Rõ ràng là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, nhưng cậu ấy gầy gò hơn hẳn.
Hàng xóm thường trêu: "Đúng là thằng anh không ra gì, từ trong bụng mẹ đã tranh hết dinh dưỡng của em rồi."
Giản Thượng Ôn không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì, nhưng điều đó không ngăn cản cậu tin vào chúng. Vì thế, từ nhỏ, cậu luôn nhường nhịn em trai mọi thứ. Dù là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến em trai, thì đều là lỗi của cậu, cậu là một đứa trẻ hư, là cậu có lỗi với em trai.
Cho đến khi người đàn ông kia xuất hiện trong nhà họ, ông ta nói với mẹ cậu rằng, vợ ông ta không thể sinh con, muốn nhận một đứa trẻ về nuôi.
Hôm đó, Giản Thượng Ôn cùng em trai trốn sau tủ nhìn lén người đàn ông đó.
Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt lập tức dừng trên cậu. Căn phòng cũ kỹ và u tối, chiếc áo sơ mi cậu mặc đã sờn màu, thân hình gầy gò, nhưng làn da lại trắng trẻo, đường nét khuôn mặt tinh tế hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. So với em trai luôn sợ sệt, cậu bình tĩnh và điềm đạm hơn nhiều, chỉ lặng lẽ đứng yên một chỗ mà vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ một ánh mắt, người đàn ông kia đã quyết định. Ông ta muốn mang cậu đi.
Sau khi ông ta rời đi, trong nhà đột nhiên có thêm rất nhiều thứ. Ông ta mặc vest chỉnh tề, trông vô cùng giàu có, còn mang theo rất nhiều món ăn mà trước nay họ chưa từng được nếm thử.
Em trai nhỏ bé vừa ăn bánh kem vừa lẩm bẩm: "Anh ơi, ngon quá... Nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt biết bao..."
Nhưng lúc đó, em trai lại đang bị bệnh, gầy đến mức đáng thương.
Mẹ cậu tràn đầy lo lắng. Trước khi rời đi, người đàn ông kia đã hỏi bà muốn để đứa nào đi theo ông ta. So với đứa con trai cả hiểu chuyện, bà lại không khỏi lo lắng cho đứa con trai út yếu ớt bệnh tật của mình. Sức khỏe của em trai quá kém, nếu không được chữa trị tốt nhất, không được chăm sóc kỹ lưỡng, có lẽ nó sẽ chẳng thể sống đến khi trưởng thành.
Nhưng bà không thể mở lời.
Giản Thượng Ôn lặng lẽ ngồi bên bàn, nhìn đứa em trai vừa ăn bánh kem vừa ho đến run cả người. Cậu cụp mắt, đẩy hết phần đồ ăn còn lại đến trước mặt Ôn Cẩm, rồi quay sang nói với mẹ: "Để em đi đi."
Sau đó—
Chiếc xe sang trọng ấy đã mang em trai cậu đi xa.
Lúc rời đi, em trai khóc đến rối tinh rối mù. Sau khi đến nhà họ Ôn, gọi về lần đầu tiên, cậu bé đã phẫn uất hét lên qua điện thoại: "Con ghét mẹ! Mẹ không cần con! Con cũng ghét anh nữa! Anh là đồ xấu xa... Con không bao giờ muốn nhìn thấy các người nữa!"
Mẹ cậu chỉ lặng lẽ dỗ dành: "Con đừng so đo với em ấy, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Con hãy nhường nó một chút."
Nhường nó một chút.
Giản Thượng Ôn bỗng nhớ lại.
Hàng xóm lớn tuổi cũng thường nói: "Nếu không phải con từ trong bụng mẹ cướp hết dinh dưỡng của em trai, thì sao nó lại ốm yếu bệnh tật thế này? Mẹ con cũng đâu phải cực khổ như vậy. Con xem mình khỏe mạnh cường tráng bao nhiêu, đều là nhờ nuốt hết phần của em con đấy! Phải hiểu chuyện hơn, phải nhường em nhiều hơn. Nếu sau này nó không sống nổi, thì chính con là người hại chết nó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!