Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai

Cảnh tượng nơi vườn hoa gây không ít náo động.

Đặc biệt trong một yến tiệc lớn như thế này, xảy ra chuyện đánh nhau ngay giữa bữa tiệc của Lương gia chẳng khác nào không nể mặt chủ nhà. Đắc tội với Lương gia tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Nhưng khi có người nhìn qua, họ lập tức nhận ra Phỉ Thành, rồi lại cảm thấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dù sao cũng là người của Phỉ gia.

Phỉ gia là một trong những hào môn đứng đầu cả nước, nắm trong tay vô số tài nguyên. Những gia tộc có tiền, đời đời nối tiếp nhau giàu có, mà Phỉ gia chính là đại diện điển hình. Quan trọng hơn, nền tảng của nhà họ Phỉ vô cùng vững chắc, vì thế những chuyện gây náo động thế này không phải chưa từng xảy ra.

Điều duy nhất khiến mọi người tò mò chính là...

Bình thường, những cậu ấm này dù có đụng tới lợi ích cũng hiếm khi trở mặt, chứ đừng nói là ngay giữa bữa tiệc lớn mà động thủ. Tuy ai cũng biết tính tình Phỉ Thành không hẳn là tốt, nhưng việc hắn ra tay đánh người ngay trước mặt bao nhiêu khách khứa vẫn là chuyện hiếm thấy. Quả thực là không chừa chút thể diện nào cho đối phương.

Không chỉ đám đông tò mò, ngay cả Trình Hồi, người vừa bị đánh ngã, cũng vô cùng ngỡ ngàng.

Gã không thể ngờ rằng Phỉ Thành lại thực sự không chút kiêng dè mà động thủ với mình! Bị đánh ngay giữa bữa tiệc thế này, ngày mai người trong giới thể nào cũng sẽ bàn tán xôn xao, vậy thể diện của gã để vào đâu được nữa?

Trình Hồi khó khăn bò dậy, hít một hơi lạnh, tức giận gằn giọng:

"Phỉ Thành, mẹ kiếp... chỉ vì một thằng đàn ông mà mày ra tay với anh em thế này sao?"

Phỉ Thành vốn đã cao lớn, mặc dù mặc vest nhưng vẫn không thể che giấu được khí thế bặm trợn. Mái tóc đỏ của hắn ban đầu được chải gọn gàng, giờ vì hành động vừa rồi mà lòa xòa vài sợi xuống trán, càng khiến hắn trông có phần ngông cuồng, khó lường. Hắn cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trình Hồi: "Mẹ nó, mày biết rõ Giản Thượng Ôn là do tao mang đến mà vẫn dám nói vậy ngay trước mặt tao?

Tao không phải không cho mày mặt mũi, mà là đã quá nể mặt mày rồi!"

Trình Hồi suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, gã tức đến mức mặt đỏ bừng: "Tao chửi nó thì sao? Tao nói toàn là sự th..."

Nhưng ngay giây tiếp theo, gã nhìn thấy sắc mặt Phỉ Thành ngày càng trở nên đáng sợ.

Chỉ trong chớp mắt...

Gã không hề nghi ngờ rằng nếu còn dám mở miệng thêm, thì cái mạng này hôm nay chắc chắn khó giữ.

Trình Hồi thực sự có chút e ngại. Gã cảm thấy Phỉ Thành chẳng khác nào một con chó điên, ai dám đụng vào Giản Thượng Ôn, hắn liền cắn ngay không cần suy nghĩ. Quan trọng nhất là, gã thật sự không thể đắc tội với Phỉ gia. Vì thế, Trình Hồi chỉ có thể nghiến răng, miễn cưỡng nói: "Xin lỗi."

Phỉ Thành lúc này mới cười lạnh, cúi đầu nhìn gã từ trên cao, sau đó xoay người bỏ đi: "Trình Hồi, hôm nay tao nể tình anh em nên không tính toán. Nhưng nếu lần sau còn dám bôi nhọ anh ấy..."

Hắn không nói tiếp, nhưng ánh mắt hăm dọa kia đủ khiến người ta lạnh sống lưng, khí thế dữ dội như thể sẵn sàng xé xác người khác bất cứ lúc nào.

Trình Hồi bị dọa đến nín thở, trong lòng oán hận nghĩ: Giản Thượng Ôn cho mày ăn bùa rồi à mà bảo vệ nó đến mức này?

Nhưng gã không dám nói ra.

Gần như ngay khi Phỉ Thành vừa rời đi, phía xa đã có người nghe tin đánh nhau mà chạy tới.

Ôn Cẩm vừa bước vào đã thấy bàn ghế lộn xộn, ly rượu vỡ tan trên sàn, cả khu vực hỗn độn như vừa xảy ra một trận chiến, tròn mắt ngạc nhiên:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đi theo Ôn Cẩm còn có Lương Thâm, vốn dĩ đang tiếp khách ở khu vực ngoài sảnh.

Trình Hồi trong lòng nghẹn một bụng tức, nhưng đứng trước mặt Ôn Cẩm, gã không thể mất mặt, chỉ có thể cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì, thản nhiên nói: "Không có gì cả."

Gã vốn định nhân cơ hội này nói vài lời khiến Phỉ Thành mất điểm trước mặt Ôn Cẩm. Dù sao gã cũng biết Phỉ Thành có tình cảm với Ôn Cẩm, nếu hắn đã đối xử với mình tệ bạc như vậy thì đừng trách gã không nể tình.

Thế là Trình Hồi hạ giọng, làm ra vẻ oan ức kể: "Vừa nãy tôi với Phỉ Thành đang trò chuyện thì thấy Thượng Ôn cũng đến. Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến chuyện trước đây cũng từng gặp cậu ấy đi cùng người khác ở những bữa tiệc thế này, ai ngờ Phỉ Thành liền nổi giận."

Nói xong câu này, Trình Hồi đắc ý nghĩ rằng Ôn Cẩm chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm, kiểu gì cũng sẽ nghĩ: Phỉ Thành, cậu lại đi bảo vệ một người con trai khác như thế à? Vậy thì về sau đừng mơ tôi để ý đến cậu nữa!

Nhưng sự thật lại không như gã mong đợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!