Phỉ Thành nhìn về phía xa, ánh mắt vô thức dừng lại.
Phó Cẩn Thành ngồi ở bàn gần đó, vẻ mặt bình thản, cầm lấy chiếc ly vừa làm đổ, nhẹ giọng nói: "Trượt tay."
Cách đó không xa, Dư Ý thở dài, lên tiếng nhắc nhở: "Kỳ Ngôn ca, thịt sắp cháy rồi!"
Bình thường Kỳ Ngôn là người toàn năng, làm gì cũng rất ổn trọng. Thế nên, nhiệm vụ nướng thịt hôm nay giao hết cho hắn. Vậy mà đây lại là miếng thịt đầu tiên bị cháy.
Kỳ Ngôn bình tĩnh đáp: "Xin lỗi, để tôi nướng miếng khác."
Lương Thâm ngồi gần đó, đang chỉnh lại băng vải ở chân Ôn Cẩm. Ánh mắt hắn khẽ lướt qua phía xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Thật hiếm khi thấy Kỳ lão sư cũng có lúc sơ suất."
Ôn Cẩm khẽ biến sắc, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lương ca, anh quấn chặt quá rồi."
Sao tự nhiên lại dùng sức như vậy?
Lương Thâm sững người, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: "À... xin lỗi."
Phỉ Thành có chút khó hiểu, lướt mắt nhìn một vòng những người xung quanh. Hắn chợt nhớ đến cuộc gọi tối qua từ người đại diện, nói hắn tham gia chương trình mà không chịu chủ động gì cả, rõ ràng miệng nói thích Ôn Cẩm, vậy mà mấy ngày nay cứ như một con cún nhỏ chạy theo Giản Thượng Ôn.
Những lời này...
Phỉ Thành cảm thấy hoàn toàn vô căn cứ!
Hắn liếc nhìn Lương Thâm đang cúi đầu thay Ôn Cẩm buộc lại băng vải, trong lòng có chút phân vân. Lẽ ra hắn nên qua đó giúp một tay, dù sao cũng rất rành việc băng bó. Hồi trước khi học quyền anh, hắn từng bị thương vô số lần, kỹ năng sơ cứu đã sớm thành thạo.
Nhưng nghĩ lại... Hắn còn phải lấy đồ ăn cho Giản Thượng Ôn.
Vậy thôi, bỏ đi.
Không phải hắn không chủ động, mà là tại Giản Thượng Ôn quá dính người thôi!
....
Vì vậy, Phỉ Thành tiện tay cầm vài món ăn rồi vội vàng chạy về. Trên đường đi, hắn còn âm thầm tính toán, lát nữa không thể đáp lời quá nhanh, nếu không sẽ trông như hắn quá háo hức vậy!
Lúc này, yến tiệc đã náo nhiệt hẳn lên, khách khứa trong thôn và nhóm khách mời hòa vào nhau. Tổ chương trình chỉ phát sóng trực tiếp trên một kênh duy nhất, hơn nữa, theo tập tục địa phương, khu vực dưới gốc cây cổ thụ không được phép quay phim, nên mọi người đều có nhiều không gian tự do hơn.
Phỉ Thành bước nhanh hơn, tưởng rằng Giản Thượng Ôn vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ hắn. Nhưng khi quay lại, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác. Chỗ ban nãy còn có người, giờ đã trống trơn.
Chỉ có một đứa trẻ con đứng gần đó.
Phỉ Thành tiến lên hỏi: "Em trai, ca ca lúc nãy đứng đây đâu rồi?"
Cậu bé mặc bộ quần áo giản dị chỉ về phía sân lửa trại, đáp: "Ca ca đang nhảy ở đó."
Phỉ Thành nhìn theo hướng cậu bé chỉ.
Giữa ánh lửa bập bùng, những nam thanh nữ tú từ trấn và thôn làng tụ tập thành vòng tròn khiêu vũ. Không phải kiểu vũ hội giao tiếp sang trọng, mà là một điệu múa cầu phúc trên núi, động tác đơn giản, ai cũng có thể tham gia. Dần dần, điệu múa này cũng trở thành một kiểu hẹn hò trong lễ hội.
Ánh lửa nhảy nhót, những dải lụa đỏ buộc trên cành cây khẽ lay động trong gió.
Giữa đám đông—
Chàng trai áo sơ mi trắng nổi bật hẳn lên. Cậu có dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, bàn tay thon dài đang nắm lấy lòng bàn tay của một chàng trai khác có làn da ngăm đen rắn rỏi. Đến nhịp điệu nhất định, Giản Thượng Ôn xoay tròn theo tiết tấu, vạt áo sơ mi khẽ bay, lộ ra vòng eo mảnh khảnh.
Rõ ràng chỉ là những động tác đơn giản, nhưng khi cậu nhảy, tất cả lại trở thành một cảnh sắc duy mỹ, nhẹ nhàng như một cánh chim tự do.
Tiếng trống và lục lạc hòa vào nhau, như thể mọi ồn ào của thế gian đều tan biến, chỉ còn lại bầu không khí sôi động của đêm hội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!