Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh

Giản Thượng Ôn biết rõ thời điểm này là lúc Lương Thâm thường tập thể hình, vì vậy dù có muốn đến ngay cũng không thể nào lập tức xuất hiện. Chắc chắn giờ này anh ta vẫn đang chạy bộ trên núi. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu có đủ thời gian để thao túng tình hình theo ý mình.

Khi cúp điện thoại, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là vẻ mặt sững sờ đến trợn mắt há hốc mồm của Dư Ý.

Dư Ý có chút lắp bắp: "Cậu... cậu không phải cũng chỉ đang lừa tôi chứ?"

Giản Thượng Ôn bình thản: "Có phải lừa cậu hay không, chờ anh ấy đến chẳng phải sẽ biết sao?"

Lúc này, Dư Ý thật sự có chút hoảng. Hắn vội hỏi: "Cậu và Lương Thâm rốt cuộc có quan hệ gì? Cậu không biết anh ấy là vị hôn phu của Ôn Cẩm sao?"

Vì Dư gia và Lương gia luôn có quan hệ thân thiết, nên Dư Ý biết một số chuyện mà người ngoài không hay, chẳng hạn như hôn ước được định sẵn từ nhỏ giữa Lương Thâm và Ôn Cẩm.

Giản Thượng Ôn hờ hững đáp: "À, bây giờ thì biết rồi."

Dư Ý lập tức kích động: "Cậu thật là không biết xấu hổ! Người ta đã có vị hôn phu mà cậu còn bám lấy! Tôi sẽ đi nói cho Ôn Cẩm ngay bây giờ!"

Hắn cảm thấy mình đúng là quá thông minh! Giản Thượng Ôn uy hiếp hắn, thì hắn cũng có thể quay ngược lại uy hiếp Giản Thượng Ôn!

Thế nhưng, Giản Thượng Ôn chỉ mỉm cười, giơ tay làm động tác mời: "Cứ tự nhiên."

Dư Ý sững người: "Cậu không sợ sao?"

Biểu cảm của cậu ta chẳng khác nào đang nhìn một tên tra nam không biết trời cao đất dày.

Giản Thượng Ôn thở dài, giọng điệu nhẹ bẫng: "Người bị tính kế là Ôn Cẩm, không phải tôi. Tôi có gì phải sợ?"

Lúc này, sắc mặt Dư Ý trắng bệch. Hắn hoàn toàn quên mất điểm mấu chốt này. Nếu nói hôm qua hắn còn tự tin rằng mình nắm chắc phần thắng, thì giờ đây hắn cảm thấy bản thân đã bị dồn lên giàn hỏa thiêu!

Trong lúc hắn đang đấu tranh tư tưởng, Giản Thượng Ôn chậm rãi nói: "Hơn nữa, sao cậu lại chắc chắn rằng Ôn Cẩm không biết?"

Dư Ý mở to hai mắt nhìn, nếu không phải hắn vẫn còn đứng yên tại chỗ, Giản Thượng Ôn còn tưởng rằng hắn đã sợ đến mức muốn ngất xỉu. Hắn run rẩy chỉ tay vào cậu, lắp bắp: "Cậu... cậu..."

"Cậu có thể đi tố giác tôi, không sao cả." Giản Thượng Ôn hờ hững liếc mắt nhìn hắn, nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu đầy châm chọc: "Vì tình yêu mà bất chấp tất cả, thật là vĩ đại. Nhưng cậu có thể không quan tâm đến sống chết của mình, còn gia đình cậu thì sao?"

Là một công ty phụ thuộc vào Lương gia, nếu Lương Thâm thực sự muốn ra tay, thì Dư gia chẳng có bất cứ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế.

Thế giới này vốn dĩ tàn khốc như vậy.

Hôm nay còn đứng trên sân thượng ngắm cảnh, ngày mai đã có thể rơi xuống vực sâu.

Sắc mặt Dư Ý trắng bệch như tờ giấy, tia hy vọng cuối cùng trong mắt hắn cũng hoàn toàn tan biến. Hắn có chút hoảng loạn, gần như sụp đổ: "Cậu... cậu muốn thế nào? Không phải tôi muốn hại cậu! Tất cả đều là do Từ Dương! Chính hắn ngày hôm qua tìm tôi! Hắn nói hắn biết tôi thích Kỳ Ngôn! Hắn bảo rằng nếu không phải vì cậu, thì Kỳ Ngôn chắc chắn đã sớm thích tôi!

Hắn nói hắn có thể giúp tôi, bởi vì hắn cũng nhìn ra cậu vốn không phải người tốt..."

Giản Thượng Ôn khẽ nhướng mày. Chương trình thực tế này đúng là quy tụ toàn ác nhân. Xem ra vận may của cậu cũng thật tốt, vừa vào show đã chạm trán hai kẻ nguy hiểm như vậy.

Nhưng cũng chẳng sao cả, giải quyết một lần cho gọn luôn vậy.

Từ Dương à...

Vốn dĩ tôi còn định chừa cho cậu một con đường sống, nhưng nếu cậu đã nhất quyết muốn chết, thì tôi đành phải thành toàn cho cậu thôi.

Giản Thượng Ôn ánh mắt càng thêm ôn nhu, cậu khẽ ho nhẹ, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh thoáng ngẩng lên, giọng nói chậm rãi cất lên: "Thì ra là vậy sao? Tôi còn tưởng rằng mình với Từ Dương ca quan hệ rất tốt chứ. Năm đó khi quay 《Thiên Hạ》, chúng tôi còn chung đoàn phim, lúc ấy Lương gia cũng đầu tư vào dự án này. Khi đó, chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm nữa mà."

Dư Ý sững sờ, hắn bật thốt lên: "Hai người đã quen nhau từ trước sao?"

Giản Thượng Ôn gật đầu, nét mặt thoáng chút ngờ vực: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Dư Ý bỗng cảm thấy đứng không vững. Nếu Từ Dương từng ăn cơm chung với Giản Thượng Ôn trong đoàn phim, vậy thì chắc chắn hắn ta đã biết rõ mối quan hệ giữa cậu và Lương Thâm từ lâu. Thế mà bây giờ lại đẩy hắn ra làm kẻ chịu tội thay? Rõ ràng biết Dư gia và Lương gia quan hệ mật thiết, biết Giản Thượng Ôn là người của Lương Thâm, vậy đến lúc mọi chuyện vỡ lở, người xui xẻo nhất chẳng phải chính là hắn sao?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!