Gió núi gào thét trong thung lũng, cuốn theo những chiếc lá khô xoay tròn trong không trung. Chú chó Đại Hoàng luôn trung thành bên cạnh Giản Thượng Ôn cũng run lên, rụt tai lại, phát ra hai tiếng than khẽ. Cậu như muốn an ủi nó, đưa tay lên, chần chừ giữa khoảng không một chút rồi mới chậm rãi đặt xuống.
"Thẩm đạo?" Cậu lên tiếng.
Cậu hơi nghiêng đầu, hàng mi dài khẽ run rẩy. Dưới ánh chiều tà mang chút sắc xám, gương mặt cậu trắng trẻo, thanh tú tựa ngọc. Gió đêm lướt qua vạt áo, khiến cậu trông như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, lặng lẽ đứng giữa thiên nhiên hoang vu.
Giản Thượng Ôn dường như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó trong khoảng không yên tĩnh này. Cậu đứng thẳng người dậy, như một thân cây kiên cường không chịu cúi mình trước gió, nhẹ nhàng mở miệng: "Tại sao không nói gì?"
Thẩm Nghị nhếch môi: "Tôi muốn xem cậu có thể diễn đến bao giờ."
...
Giản Thượng Ôn không đáp.
Nụ cười nhạt luôn hiện hữu trên gương mặt cậu cuối cùng cũng dần tan đi. Bóng tối mịt mờ có thể khiến người ta sợ hãi, cũng có thể làm họ mất phương hướng. Cậu siết chặt đầu ngón tay, cơn đau truyền đến giúp cậu tỉnh táo hơn một chút.
"Tôi nghĩ chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc quay hình." Cậu chớp mắt, hàng mi cụp xuống, cố gắng giữ cho giọng điệu mình nhẹ nhàng: "Chờ khi về, vẫn có thể chỉnh sửa trong phần hậu kỳ. Khi đó có thể nói tôi bị lạc một mình trên núi, liều mạng đối mặt với nguy hiểm chỉ để quay cảnh hoa quỳnh nở. Biết đâu lại lên hot search. Đến lúc đó, chương trình của Thẩm đạo..."
Thẩm Nghị cắt ngang: "Giản Thượng Ôn."
Dường như có một tiếng thở dài tan vào trong gió.
"Tôi bỗng nhiên rất tò mò." Thẩm Nghị nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên vì buồn cười: "Tính cách này của cậu là sao mà thành vậy? Bạn bè bên cạnh cậu có bị cậu làm tức chết không?"
Giản Thượng Ôn im lặng.
Cậu lặng yên một lúc.
Giữa cơn gió núi, cậu khẽ nói: "Không có bạn bè."
Một câu đơn giản, nhẹ tênh.
Ban đầu, Thẩm Nghị chỉ thuận miệng hỏi. Làm đạo diễn, việc bị khách mời của chương trình mà mình ký hợp đồng giấu bệnh vốn là điều đáng giận. Nhưng vào giây phút này, cơn giận trong lòng anh lại như bị dập tắt.
Gió núi gào thét lùa qua.
Trước mắt Giản Thượng Ôn là một màn đen kịt. Cậu thậm chí không nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Nghị, mọi thứ chỉ có thể dựa vào cảm giác mà tự phỏng đoán.
Cậu muốn bước về phía trước.
Một giọt mưa rơi xuống.
Gần như cùng lúc đó, cậu khẽ hít vào một hơi. Một thân hình rắn rỏi tiến đến, cúi xuống cõng cậu lên lưng. Theo phản xạ, cậu vòng tay ôm lấy cổ người kia. Một mùi hương thanh mát tựa lan nhẹ nhàng phả vào cánh mũi.
Giản Thượng Ôn chớp mắt một lát rồi mới hỏi: "Thẩm đạo?"
Thẩm Nghị đáp thản nhiên: "Trời mưa rồi, cậu muốn tôi để cậu đứng đây dầm mưa tiếp sao?"
Giản Thượng Ôn ngừng một chút, rồi khẽ bật cười. Cậu thoải mái tựa vào lưng người kia, giọng điệu lười biếng pha chút đùa cợt: "Thẩm đạo đúng là một đạo diễn tận tâm vì khán giả. Chờ tôi về, nhất định phải gửi cho anh một tấm bằng khen thưởng mới được."
Thẩm Nghị cõng cậu, từng bước vững chãi trên con đường lát đá.
Mưa rơi xuống, nhưng phía sau lưng cậu vẫn ấm áp.
Cậu không hề thấy lạnh chút nào.
Không giống với con người lúc nào cũng lạnh lùng và độc miệng kia, hơi thở của anh ta lại nóng đến lạ.
"Cậu nghĩ tôi cần cậu tặng à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!