Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi

Trong màn đêm tĩnh mịch, sự yên lặng của tiểu lâu đột nhiên bị phá vỡ.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở tầng trệt, đột nhiên dừng lại khi cánh cửa ở tầng hai mở ra. Ánh chớp xé ngang bầu trời, rọi sáng những gương mặt điển trai đứng ngay cầu thang. Sự xuất hiện của họ quá rõ ràng khiến người đối diện không khỏi bất ngờ.

Ôn Cẩm hơi nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: "Phó ca, các anh..."

Phó Cẩn Thành buộc phải dừng bước.

Phía trong cùng, căn phòng vẫn đóng chặt. Ngoài trời, mưa lớn đập vào cửa kính, gió núi gào thét như muốn xuyên qua từng khe hở. Chính vì muốn gặp người kia, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Cẩm xuất hiện, lại theo bản năng nhíu mày.

Phó Cẩn Thành trầm giọng: "A Cẩm?"

Ôn Cẩm gật đầu, còn chưa kịp nói gì.

Giọng nói của Lương Thâm vang lên, vẫn nho nhã, ôn hòa như mọi khi, nhưng lại mang theo một sự dò xét mơ hồ: "Sao em lại ra đây? Bên ngoài đang mưa lớn, không ở trong phòng nghỉ ngơi à?"

Ôn Cẩm hơi sững người. Trong khoảnh khắc ấy, một cảm xúc rất kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn, các anh trai luôn yêu thương cậu, cha mẹ cũng chiều chuộng cậu, khiến cậu quen với việc được quan tâm.

Nhưng ngay lúc này, dù tất cả các anh trai đều ở đây, cậu lại cảm thấy...

Cảm thấy mình như người thừa, lẽ ra cậu không nên bước ra.

Ôn Cẩm tựa vào khung cửa, giọng nhỏ nhẹ: "Vậy Lương ca, còn các anh thì sao? Vì sao lại xuống đây?"

Ánh mắt Lương Thâm thoáng trầm xuống, gần như không dễ phát hiện. Hắn không ngờ những người còn lại cũng cùng xuống, càng không nghĩ rằng lại chạm mặt Ôn Cẩm ở đây.

Dù là người luôn giỏi che giấu cảm xúc như hắn, khi nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt kia, nghĩ đến một số chuyện, trong lòng vẫn dâng lên chút bực bội.

Chết tiệt, tại sao lại tình cờ cùng xuất hiện thế này?

Hắn còn đang suy nghĩ, thì đã có người nhanh chóng lướt qua hai người họ, đi thẳng về phía trước.

Kỳ Ngôn lên tiếng: "Tôi nghe thấy có tiếng động dưới lầu nên xuống xem. Mất điện thế này, sợ mọi người không an toàn."

Thực tế, âm thanh dưới lầu cũng không quá lớn, thậm chí có thể chỉ là tiếng gió thổi làm đổ thứ gì đó. Nhưng Kỳ Ngôn lại không do dự, đi thẳng đến cánh cửa trước mặt, gõ nhẹ lên đó.

Gần như cùng một lúc.

Những người đàn ông vừa nãy còn trò chuyện bỗng đồng loạt quay đầu, ánh mắt đều đổ dồn về cánh cửa đang đóng chặt kia.

Hành lang chìm trong tĩnh lặng.

Tiếng bước chân từ cầu thang vang lên, Lạc Chấp Diệp và Phỉ Thành cũng chậm rãi đi xuống. Cả hai thậm chí lười tìm cớ, chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa kia, giữa bầu không khí trầm mặc, vô thức nhíu mày.

Ngay lúc Kỳ Ngôn chuẩn bị trực tiếp đẩy cửa bước vào—

"Cạch."

Một âm thanh nhỏ vang lên, cả hành lang thoáng lóe sáng. Ngay sau đó, thế giới dường như bừng tỉnh, đèn hành lang cũng lập tức sáng lên trở lại.

Kỳ Ngôn quay đầu liếc nhìn ánh đèn, bàn tay nắm trên tay nắm cửa cũng dần buông lỏng.

Các cánh cửa khác ở lầu hai cũng lần lượt mở ra.

Dư Xán Xán mặc áo ngủ, vẫn còn mơ màng, ngáp một cái: "Có chuyện gì vậy?"

Vừa bước ra đã thấy năm vị khách quý bị ánh đèn chiếu rọi, cậu lập tức giật mình, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có chút cảm khái. Đây đúng là một bữa tiệc thị giác. Dù ai nấy đều mặc áo ngủ, nhưng mỗi người lại mang một phong thái hoàn toàn khác biệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!