Giản Thượng Ôn nghe Ôn Cẩm nói mà trong lòng có chút bất ngờ.
Nhưng, có đôi khi con người vẫn nên thuận theo ý trời. Nếu kế hoạch ban đầu đã có biến động, thì một kế hoạch khác sẽ tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
Nghĩ đến đây, khóe môi Giản Thượng Ôn hơi nhếch lên, lòng bỗng thấy hứng thú, cậu quyết định cứ để Ôn Cẩm tiếp tục hiểu lầm như thế này cũng không tệ.
Đôi mắt đào hoa của Giản Thượng Ôn hiện lên tia kinh ngạc, ánh nhìn mang theo chút mơ hồ, giọng điệu cũng thoáng vẻ khó hiểu: "Lương Thâm... Hóa ra hắn đã cầu hôn em rồi sao?"
Ôn Cẩm lập tức gật đầu, vẻ mặt phức tạp, cắn chặt môi như đang đấu tranh tư tưởng. Ban đầu, cậu ta vốn không định nói ra, nhưng giờ phút này, ngoài Giản Thượng Ôn ra, cậu ta chẳng biết phải tâm sự với ai khác. Nghĩ vậy, Ôn Cẩm dứt khoát nói hết một lượt:
"Em và Lương Thâm ca ca có hôn ước từ nhỏ. Khi còn bé, em từng bị một trận ốm nặng, hôn mê suốt một thời gian dài. Sau đó, chính Lương Thâm ca đến thăm em, em mới tỉnh lại. Vì vậy, mẹ em nói rằng em và anh ấy có duyên phận, thế là hai nhà liền định sẵn hôn ước."
"Thì ra là vậy." Giản Thượng Ôn khẽ cười, ánh mắt trầm xuống, ký ức về những chuyện cũ năm xưa thoáng hiện lên trong đầu. Độ cong nơi khóe môi cũng dần phai nhạt.
"Vậy bây giờ, hôn ước này... vẫn còn hiệu lực chứ?"
Ôn Cẩm hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không nhận ra sự biến hóa tinh tế trong ánh mắt của Giản Thượng Ôn. Cậu ta tiếp tục nói, giọng mang theo chút ấm ức:
"Ba mẹ em đều mong em có thể ở bên Lương Thâm ca ca. Hai nhà vốn môn đăng hộ đối, mà thực ra, anh ấy cũng rất tốt với em. Nhưng... em luôn coi anh ấy như một người anh trai, chứ không phải tình yêu. Giản ca, anh có hiểu cảm giác này không?"
Giản Thượng Ôn thầm nghĩ, cậu có hiểu được hay không thì không biết, nhưng chắc chắn Lương Thâm và Phó Cẩn Thành sẽ không thể nào hiểu nổi.
Dù sao thì hai người kia luôn có thái độ muốn gì là phải có được, mà Ôn Cẩm lại đã quen với kiểu được người khác nâng niu, coi đó là chuyện đương nhiên. Một khi thứ gì có sẵn trong tay, người ta sẽ không biết quý trọng. Đúng là điển hình của kẻ không hiểu sự đời.
Dĩ nhiên, nỗi khổ của Phó Cẩn Thành và Lương Thâm chẳng liên quan gì đến cậu. Cậu còn mong có cơ hội bỏ thêm một ít muối vào vết thương của bọn họ đây.
Vì thế, Giản Thượng Ôn vui vẻ an ủi Ôn Cẩm:
"Đương nhiên rồi, A Cẩm. Hôn nhân không có tình yêu chẳng khác nào mồ chôn cuộc đời. Anh hoàn toàn hiểu em."
Lời này lập tức khiến Ôn Cẩm cảm động đến mức rơm rớm nước mắt. Trong thế giới đầy toan tính và vật chất này, cuối cùng cũng có một người thật sự hiểu cậu! Giản Thượng Ôn mới chính là tri kỷ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay!
Nhớ lại những gì vừa nghe thấy, Ôn Cẩm không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Cậu ta lập tức đứng dậy, kiên quyết nói:
"Nếu Lương Thâm ca ca chỉ coi em là thế thân, vậy em nhất định không thể chịu đựng được! Dù sao, em cũng đã có người mình thích! Em phải đi tìm anh ấy ngay bây giờ và hủy bỏ hôn ước!"
Sao Giản Thượng Ôn có thể để cậu ta làm loạn mà phá hỏng kế hoạch của mình được? Cậu nhanh chóng đưa tay giữ lại người trước mặt: "Khoan đã, A Cẩm, đừng xúc động."
Ôn Cẩm nghi hoặc nhìn cậu.
Trong lòng Giản Thượng Ôn chợt lóe lên một ý nghĩ, bèn dò hỏi:
"Em đã có người mình thích sao?"
Ôn Cẩm bị câu hỏi này làm cho sững sờ, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Cậu ta xấu hổ không dám nói ra rằng người mình thích là Thẩm Nghị, vì đã từng bị Thẩm Nghị từ chối. Nếu giờ lại nhắc đến, chẳng phải là mất mặt lắm sao? Cuối cùng, chỉ có thể gật đầu thay cho câu trả lời.
May mắn là Giản Thượng Ôn không truy hỏi đối phương là ai.
Ngược lại, cậu ta còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, khuyên nhủ với vẻ chân thành:
"A Cẩm, anh cảm thấy bây giờ chưa phải lúc thích hợp để em hủy hôn."
Ôn Cẩm ngạc nhiên: "Tại sao?"
Tất nhiên là vì nếu em làm vậy bây giờ, kế hoạch của anh sẽ bị phá hỏng rồi!
Trong lòng Giản Thượng Ôn thầm tính toán, nhưng trên mặt lại càng cười hiền lành hơn. Cậu dịu dàng giữ chặt tay Ôn Cẩm, kéo cậu ta đến bên ghế: "Nào, ngồi xuống trước đã."
Ôn Cẩm vô thức nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống. Giản Thượng Ôn thuận tay cầm ly nước trên bàn, rót cho cậu ta một cốc nước ấm, động tác vô cùng tự nhiên và lưu loát. Từng cử chỉ của cậu giống hệt một người anh dịu dàng, chu đáo, như thể giữa họ chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!