Chương 28: Thế thân

Không gian cũ kỹ của phòng bếp thoáng chốc trở nên im lặng đến lạ thường.

Giản Thượng Ôn vẫn đứng yên tại chỗ, tư thái ung dung không đổi. Ánh mắt cậu lướt qua Lương Thâm đã nhanh chóng lấy lại phong thái tự nhiên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đối mặt với khí thế áp đảo của Phó Cẩn Thành, hắn bình thản giải thích:

"Cậu ta tới lấy đồ trên tủ, tôi tình cờ đi ngang qua, tiện tay giúp một chút."

Bộ dáng nhã nhặn lịch thiệp, hoàn toàn giống một quý ông thích giúp đỡ người khác.

Ánh mắt Phó Cẩn Thành ngay lập tức rơi xuống người Giản Thượng Ôn.

"Thật vậy sao?" Anh trầm giọng hỏi.

Giản Thượng Ôn khẽ cười, không phủ nhận cũng chẳng giải thích, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu đầy ẩn ý:

"Như anh đã thấy."

Không vội biện minh, cũng không hoảng loạn, cậu chỉ bình thản đứng đó, nụ cười mang theo nét yêu mị đặc trưng, như một con hồ ly tinh quyến rũ trong bóng tối, khiến cả căn bếp cũ nát cũng trở nên rực rỡ.

Nói về diễn xuất, Lương Thâm cũng chẳng chịu kém cạnh.

Hắn nhìn thẳng Phó Cẩn Thành, hỏi ngược lại:

"Vậy còn cậu, sao lại xuống đây?"

Ai cũng biết Phó Cẩn Thành có thói quen sạch sẽ đến mức nào. Ở lại căn nhà này với anh đã là một sự nhẫn nhịn, sao có thể tự mình bước vào căn bếp tồi tàn này?

Lương Thâm trời sinh đa nghi, bụng dạ cũng đầy tâm kế, giờ phút này bị người ta "bắt gian" ngay tại trận, tất nhiên phải truy hỏi cho rõ.

Phó Cẩn Thành nhàn nhạt đáp: "Xuống lấy nước."

Giản Thượng Ôn liền chỉ về chiếc kệ cách đó không xa: "Bên kia có bình nước đóng chai, chúng tôi cũng vừa tìm thấy."

Cậu khẽ cười, trong mắt ánh lên tia giảo hoạt.

Lúc còn ở trên lầu, cậu đã cố ý cho thêm một chút "gia vị" vào ly nước của Phó Cẩn Thành. Không nhiều, chỉ vừa đủ để khiến anh cảm thấy khát hơn bình thường.

Từng bước từng bước, có ai mà không đang nằm trong ván cờ này chứ?

Lòng nghi ngờ của Lương Thâm vơi đi đôi chút, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn. Có Phó Cẩn Thành ở đây, hắn cũng chẳng còn tâm trí so đo với Giản Thượng Ôn nữa, liền tiện tay cầm lấy bình nước: "Tôi đi trước."

Căn bếp lại trở nên vắng lặng, chỉ còn lại hai người, Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành.

Giản Thượng Ôn cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi đã đặt lại hộp thuốc rồi."

Phó Cẩn Thành bước tới, đặt ly nước xuống, cầm lấy chai nước khoáng. Sắc mặt lạnh băng của hắn hiển nhiên không có ý định bỏ qua chuyện này, giọng trầm thấp hỏi:

"Cậu và hắn... rốt cuộc là quan hệ gì?"

Câu hỏi này, đúng là hợp ý Giản Thượng Ôn.

Thực tế, nếu không để Phó Cẩn Thành cảm thấy cậu ngang ngạnh và khó kiểm soát, thì làm sao anh ta có thể cùng cậu cùng tranh giành bệnh viện với Lương Thâm được? Nếu không có màn đấu đá giữa hai người họ, làm sao cậu có thể ngồi yên tận hưởng trò hay "chó cắn chó" này?

Vì vậy, chẳng những không sợ, Giản Thượng Ôn còn cười càng sâu: "Chẳng phải đã nói rồi sao? Tôi muốn lấy đồ trên tủ, Lương tiên sinh giúp tôi."

Trên tủ ngoài mấy chiếc ly ra thì còn có cái gì chứ?

Lý do này có thể qua mặt người khác, nhưng với Phó Cẩn Thành thì tuyệt đối không thể. Hắn hiểu rõ Giản Thượng Ôn, nếu không có lợi ích gì, cậu tuyệt đối sẽ không tự dưng lại gần ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!