Giọng cậu vừa dứt, đầu dây bên kia rơi vào một khoảng lặng ngắn.
Sau đó, Thẩm Nghị khẽ cười: "Cậu cũng khôn ngoan đấy."
Đôi mắt Giản Thượng Ôn ánh lên vẻ ranh mãnh, nhưng giọng điệu vẫn khiêm tốn, ôn hòa: "Quá khen."
Thẩm Nghị chậm rãi hỏi: "Chỉ là muốn vào đoàn thôi sao?"
Giản Thượng Ôn không che giấu tham vọng của mình: "Tôi muốn vai nam chính."
Thẩm Nghị nhếch môi: "Cậu đang mơ giữa ban ngày à?"
Nhưng Giản Thượng Ôn không vội, cậu cười nhạt: "Thử vai còn chưa diễn ra, sao lại không thể nghĩ đến? Biết đâu đến lúc đó, chính đạo diễn Thẩm đây lại phải năn nỉ tôi nhận vai đấy."
Giọng cười trầm thấp của Thẩm Nghị vang lên giữa màn đêm: "Cậu tự tin thật đấy. Nhưng mạnh miệng quá coi chừng tự vả."
Câu này cũng không hẳn là trào phúng, chỉ là sự thật.
Trong giới, đoàn phim của Thẩm Nghị không phải cứ muốn vào là vào được. Rất nhiều người chen lấn đến rách cả đầu, dùng mọi mối quan hệ chỉ mong kiếm được một vai quần chúng để có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh.
Nhưng Thẩm Nghị lại nổi tiếng là người khắt khe trong việc chọn diễn viên. Cả ngàn người mới may ra chọn được một.
Giản Thượng Ôn tựa vào cửa sổ, giọng nói lười biếng, nhẹ như gió thoảng, trên môi vẫn giữ nụ cười nhạt: "Không phải tôi tự tin, mà là tôi tin vào mắt nhìn người của đạo diễn Thẩm."
Cậu đương nhiên biết chuyện này không hề dễ dàng. Thẩm Nghị cũng không thể chỉ vì vài câu nịnh hót mà thực sự xem trọng cậu.
Nhưng bất kể có thành công hay không, cậu vẫn phải khắc ghi mong muốn của mình vào tâm trí Thẩm Nghị. Như vậy, dù sau này có bao nhiêu sự lựa chọn, Thẩm Nghị cũng sẽ nhớ đến cậu.
Chỉ cần như vậy, đã đủ rồi.
Giọng Thẩm Nghị vẫn bình thản, không để lộ cảm xúc: "Muốn vào đoàn phim của tôi, chỉ biết nói miệng thì không đủ."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Tôi biết."
Thứ cậu muốn, nhất định sẽ từng bước giành lấy. Con đường này chắc chắn không dễ đi, nhưng từ trước đến nay, cuộc đời cậu có khi nào dễ dàng đâu?
Đêm dần khuya.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, giải quyết xong chuyện viện phí của ông cụ, Giản Thượng Ôn cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Nhưng khi đứng trong màn đêm tĩnh lặng, ánh mắt cậu sâu thẳm. Bệnh tình của ông ngày càng nặng... thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao?
Cậu nhớ lại chuyện tối qua trong phòng Lương Thâm... lời uy hiếp kia vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bệnh viện...
Giản Thượng Ôn chưa bao giờ xem nhẹ tài lực và thế lực của nhà họ Lương. Nếu Lương Thâm thật sự muốn làm gì, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nghĩ đến đây, cậu liếc mắt nhìn lên căn phòng trên tầng ba, nơi ánh đèn ngủ vẫn còn sáng, ánh mắt dừng lại một lúc lâu.
Nếu các người đã bất nhân, thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa.
Đến chín giờ tối, nhân viên chương trình lần lượt rời khỏi tiểu lâu.
Cửa một căn phòng trên tầng ba bị gõ nhẹ. Phải một lúc lâu sau mới có người mở cửa.
Phó Cẩn Thành nhìn thấy người đứng ngoài, thoáng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền nhíu mày: "Sao cậu lại tới đây?"
Đứng ngoài cửa, Giản Thượng Ôn cầm theo một hộp thuốc. Ánh đèn hành lang chiếu lên người cậu, gương mặt bình thản, giọng điệu ôn hòa, cậu mỉm cười: "Tôi nghĩ buổi tối anh cần thay băng. Bác sĩ không có ở đây, nên tôi đến xem sao."
Phó Cẩn Thành từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu lạnh nhạt, thẳng thừng từ chối: "Không cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!