Vì bọn họ xuất phát theo từng nhóm, nên giữa các tổ có một khoảng cách nhất định.
Kỳ Ngôn ban đầu vốn ở chung tổ với Ôn Cẩm, nhưng vì buổi trưa phải quay một quảng cáo, nên để phối hợp với nhiếp ảnh gia, hắn xuất phát chậm hơn một chút. Khi chạy đến điểm tập kết, hắn liền nghe nhân viên công tác nói rằng phía trước có sự cố—nhóm của Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành gặp phải rắn, thậm chí còn có người bị thương.
Chưa bao giờ nhân viên công tác thấy Kỳ Ngôn lo lắng đến vậy. Thậm chí, hắn còn chẳng để họ nói hết câu mà đã lao đi như bay.
Khi Kỳ Ngôn đến nơi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Thế nhưng, giữa cảnh tượng đó, ánh mắt hắn lập tức tìm thấy người đang ngồi trên tảng đá lớn.
Nắng chiều xuyên qua tán lá, những vệt sáng lốm đốm rơi xuống người cậu. Giản Thượng Ôn mặc một chiếc sơ mi trắng, vạt áo phác họa rõ vòng eo mảnh khảnh. Ánh nắng dịu nhẹ phủ lên làn da tái nhợt của cậu, nơi chiếc cổ gầy yếu hơi cúi xuống, cả người thoạt nhìn mong manh đến mức lạ lùng.
Kỳ Ngôn thở dốc, đứng khựng lại trước mặt cậu.
Giọng hắn hơi run rẩy: "Cậu... các cậu gặp phải rắn?"
Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn hắn.
Trán Kỳ Ngôn đẫm mồ hôi, có lẽ vì chạy suốt một quãng dài, đầu tóc cũng hơi rối, chẳng màng đến hình tượng idol của mình nữa. Thế nhưng lúc này, hắn chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt Giản Thượng Ôn, ngay cả lời nói cũng lắp bắp.
Nắng chiều len lỏi qua những tán cây, dịu dàng mà lặng lẽ.
Giản Thượng Ôn bỗng nhớ đến một mùa hè rất, rất lâu trước đây. Khi ấy, trời cũng oi ả như thế này, cậu từng đến núi Ô Lương tìm hắn, nhưng lại vô tình bị rắn cắn. Khi đó xung quanh chẳng có ai, may mà có một người dân đi ngang qua giúp cậu. Con rắn đó có độc, nhưng may mắn là độc tính không quá mạnh, chỉ khiến cậu tạm thời không thể cử động. Sau đó, Kỳ Ngôn đã chạy đến.
Khi đó, hắn cũng chạy đến trong trạng thái cả người đầy mồ hôi, chưa bao giờ chật vật đến vậy. Hắn quỳ xuống trước mặt cậu, siết chặt lấy cậu vào lòng.
Lúc ấy, cậu thực sự kinh ngạc.
Kỳ Ngôn ôm cậu rất chặt, bàn tay không ngừng run rẩy: "Cậu bị cắn ở đâu? Có đau không? Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi... Nếu cậu có chuyện gì, tôi cũng không sống nổi."
Hồi đó, cậu đã nói gì nhỉ?
Hàng mi Giản Thượng Ôn khẽ run. Cậu nghiêng đầu nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười nhẹ bẫng như chiếc lá mùa hè khẽ rơi xuống, đọng lại nơi sâu nhất trong lòng người kia, vừa run rẩy vừa xót xa.
"Kỳ Ngôn."
Cậu giơ tay lên, đầu ngón tay dừng lại ở nơi khóe mắt đã phiếm hồng của hắn.
"Đừng khóc."
Người trước mặt như cứng đờ, lộ rõ vẻ chật vật, hắn cụp mắt xuống.
Giản Thượng Ôn thu tay về, duy trì một khoảng cách an toàn: "Đúng là gặp phải rắn, nhưng người bị thương là Phó tổng. Người suýt nữa bị cắn cũng không phải tôi, mà là Ôn Cẩm."
Kỳ Ngôn giật mình. Giản Thượng Ôn như thể chợt nhớ ra điều gì, cười tủm tỉm: "Người trong lòng của cậu."
Kỳ Ngôn lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, dường như hoàn toàn bừng tỉnh.
Khứu giác của hắn vốn nhạy hơn người thường, lúc nãy vì quá hoảng loạn nên không để ý, nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh lại, hắn liền nhận ra có gì đó không đúng.
Bàn tay trắng nõn của Giản Thượng Ôn bị hắn siết chặt, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần hơi cúi đầu là có thể cảm nhận hơi thở của đối phương.
Kỳ Ngôn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ đầu ngón tay cậu—một mùi hương thảo dược đặc trưng.
Dù loại thảo này có thể đã bị vứt đi trước đó, nhưng những ai lớn lên ở núi Ô Lương tuyệt đối sẽ không ngửi nhầm. Đây chính là loại thảo dược có tác dụng dẫn dụ rắn!
Năm đó.
Sau sự kiện ấy, Kỳ Ngôn liền dẫn Giản Thượng Ôn đi nhận biết rất nhiều loại thực vật trên núi Ô Lương. Thứ đầu tiên cậu học được chính là cách phân biệt thảo dược có thể xua đuổi rắn và loại thảo dược có thể dẫn dụ chúng. Đây là kiến thức do chính Kỳ Ngôn dạy cậu. Vì vậy, hắn chắc chắn một điều—Giản Thượng Ôn không thể nào nhận nhầm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!