Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?

Sau nửa tiếng nghỉ ngơi, đoàn chương trình tiếp tục xuất phát.

Do địa hình đồi núi hiểm trở, họ không thể sử dụng phương tiện di chuyển. Đường lên núi toàn bậc thang đá, buộc phải đi bộ leo lên. Núi Ô Lương vốn nổi tiếng với phong cảnh hữu tình, giờ phút này dù đang phát sóng trực tiếp, thậm chí không hề có kính lọc hay chỉnh sửa hậu kỳ, cảnh sắc nơi đây vẫn đẹp mê hoặc, cây cối xanh mướt, tán lá rợp trời, mang đến một bầu không khí hoàn toàn khác biệt.

Vì không cần sử dụng xe để di chuyển, các nhóm quay về đội hình ban đầu.

Giản Thượng Ôn đứng bên con đường nhỏ, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cậu liền dựa vào thân cây, nhìn người đàn ông cao lớn đang tiến đến gần: "Phó tổng, lại gặp nhau rồi!"

Phó Cẩn Thành liếc cậu một cái, ánh mắt lãnh đạm còn lạnh lùng hơn cả buổi sáng. Nếu không phải vì đang quay show, Giản Thượng Ôn cảm thấy với tính cách của người này, chắc đã phất tay áo bỏ đi từ lâu.

Nhưng hắn không làm vậy.

Phó Cẩn Thành chỉ nhàn nhạt nói: "Sao? Thấy tôi mà không vui à?"

"Sao có thể chứ?" Giản Thượng Ôn cười nhạt, giọng điệu đầy ẩn ý: "Tôi đã nói rồi mà, được ghép cặp với Phó tổng chính là may mắn hiếm có trong chương trình này đấy."

Bốc phải câu hỏi khó nhằn, gặp ngay người khó ở, sự kết hợp hoàn hảo còn gì?

Phó Cẩn Thành hoàn toàn không tin. Hắn nhếch môi cười lạnh: "Là may mắn mà cậu còn muốn đổi tổ?"

Giản Thượng Ôn vô tội chớp mắt, thanh âm dịu dàng như một bông hoa biết thấu hiểu lòng người: "Phó tổng, chẳng phải chính anh bảo không thích tiếp xúc quá gần với người khác, tránh gây hiểu lầm sao?"

Câu nói ban sáng bị ném ngược trở lại một cách đầy trào phúng.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Giản Thượng Ôn liền thấy sắc mặt Phó Cẩn Thành đen thêm một tầng.

Do buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi, các khách mời tranh thủ nghỉ ngơi và vệ sinh cá nhân, nên phòng livestream tạm thời đóng trong chốc lát, hiện tại vẫn chưa mở lại.

Ánh mắt Phó Cẩn Thành thâm trầm, hắn nâng mí mắt nhìn cậu, chậm rãi lên tiếng: "Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi."

Giản Thượng Ôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội: "Phó tổng đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu nhỉ?"

"Cậu từ bỏ Lương Thâm để chọn Lạc Chấp Diệp?" Phó Cẩn Thành nhìn xuống, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu nghĩ Lạc Chấp Diệp sẽ bỏ qua con trai của ân sư để cưới cậu chắc?"

Giản Thượng Ôn vẫn cười tủm tỉm, giọng điệu nhẹ bẫng: "Vì sao nhất định phải cưới tôi?"

Khi còn nhỏ, ước mơ của cậu chỉ đơn giản là có một mái nhà ấm áp, không còn phải chịu đói. Lớn thêm một chút, cậu mơ về một gia đình mà bản thân có thể cùng ai đó sống hạnh phúc quãng đời còn lại. Không cần giàu sang phú quý, chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng, có đủ cơm ăn áo mặc, sống những ngày tháng bình yên là đủ.

Nhưng đời đâu như mơ.

Cậu không có gia đình. Cha mẹ nuôi cuối cùng cũng bán cậu cho nhà họ Lương. Đã từng, có lẽ cậu cũng từng nghĩ rằng mình sẽ có một người để cùng đi hết đời. Cậu đứng bên gốc liễu, khẽ cười. Sau này nghĩ lại, cuối cùng cũng chẳng còn gì nữa.

Nếu có thể lựa chọn, cả đời này cậu cũng không muốn bước chân vào những gia tộc danh giá đó dù chỉ nửa bước.

Nhưng lời cậu nói, lọt vào tai Phó Cẩn Thành lại mang một tầng ý nghĩa khác.

Phó Cẩn Thành khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, giọng nói đầy giễu cợt: "Sinh ra là gà vịt thì mãi mãi chỉ có vậy, sao có thể một bước thành thiên nga? Lạc Chấp Diệp có biết cậu đang tính toán gì không?"

Giản Thượng Ôn cong môi cười. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, cậu không những không lùi lại mà còn tiến thêm một chút, đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt dịu trên người cậu. Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai: "Hay là Phó tổng tự mình đi nói thử xem?"

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm như thể vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn.

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng gọi.

Ôn Cẩm cùng nhóm người phía sau đi tới, vui vẻ chào hỏi: "Phó ca, Giản ca, hai anh nhanh thật đó, đã đến đây rồi!"

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tươi sáng như một luồng ánh sáng xua tan không khí căng thẳng giữa hai người.

Ngay khi Ôn Cẩm bước đến gần, khí thế áp đảo của Phó Cẩn Thành bỗng dưng biến mất, thay vào đó là hình ảnh một người anh trầm ổn, ôn hòa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!