Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà

Cách đó không xa Giản Thượng Ôn chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khóe môi cong lên, càng cười vui vẻ hơn.

Thực ra, cậu hiểu rất rõ rằng Lạc Chấp Diệp là một người cực kỳ lạnh lùng. Sự lạnh lùng của anh khác với sự điềm tĩnh, vững chãi của người vốn sinh ra đã mang khí chất quyền lực như Phó Cẩn Thành. Ở Lạc Chấp Diệp, đó là sự hờ hững ăn sâu vào cốt tủy, một kiểu xa cách như đóa hoa cao ngạo nở giữa trời tuyết, không màng danh lợi, không vướng bận tình cảm.

Vị ảnh đế này, cả đời chỉ đắm chìm trong niềm đam mê diễn xuất.

Vậy mà anh ta lại quan tâm đến chuyện giữa Từ Dương và mình, chỉ vì cha của Từ Dương chính là ân sư của Lạc Chấp Diệp. Khi sắp qua đời, ông đã tin tưởng mà gửi gắm con trai cho anh. Dù chẳng hề ưa gì Từ Dương nhưng vì ân sư, anh vẫn gánh lấy trách nhiệm chăm sóc cậu ta.

Chính vì vậy...

Giản Thượng Ôn càng hiểu rõ, muốn triệt để hạ bệ Từ Dương, trước tiên phải đánh sập bức tường thành vững chắc đang che chở cho cậu ta trước đã.

Một con đê vững chắc cũng có thể sụp đổ chỉ vì tổ kiến nhỏ, vì vậy điều cậu cần làm chính là khiến Lạc Chấp Diệp từ từ nhận ra rằng, người mà anh luôn hết mực chăm sóc, bảo vệ chẳng vô hại như vẻ bề ngoài, mà thực chất chính là một con sói đội lốt cừu.

Chuyện ngày hôm nay chỉ mới là khởi đầu thôi

Kịch hay diễn xong rồi, dọn thôi.

Giản Thượng Ôn đứng dậy, ung dung tiến về phía bọn họ. Cậu giả vờ như không nghe thấy những lời than thở của Từ Dương, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:

"Từ Dương ca, sao anh lại bị thương thế này?"

Từ Dương vốn đang đợi Giản Thượng Ôn đến hỏi han để có cơ hội giả đáng thương, lập tức nói ngay:

"Không có gì, chỉ là bất cẩn va phải vách đá ven đường thôi. Ban đầu tôi còn rất mong chờ chuyến đi lần này, không ngờ ngày đầu tiên đã khiến mọi người phải lo lắng..."

Càng nói càng đáng thương, ai nhìn vào cũng sẽ thấy tội nghiệp, thậm chí có người còn bắt đầu trách Giản Thượng Ôn vì sao lại đổi tổ.

Nếu là Giản Thượng Ôn đơn thuần của trước kia, chắc chắn lúc này sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.

Nhưng cậu trai ấy đã chết rồi.

Bị chính người trước mặt ép hại chết.

Dưới ánh mặt trời, Giản Thượng Ôn không chỉ không thấy có lỗi, mà thậm chí còn mỉm cười trêu chọc, giọng điệu đầy ẩn ý: "Anh Từ Dương lợi hại thật đó, bị thương mà vẫn không kêu than chút nào. Không giống tôi, chân tay vụng về, chỉ có thể ngồi xe thế này."

Từ Dương nghẹn lời, cố gắng cười gượng: "Cũng... không hẳn, thật ra cũng hơi đau đấy."

Lại định chơi chiêu lấy lòng thương cảm.

Nhưng Giản Thượng Ôn chẳng buồn tiếp chiêu, vừa nghe thế đã lập tức quay sang người bên cạnh: "Ôi trời, Phó tổng, anh xem đi, anh Từ Dương đang trách anh đấy. Hai người là cùng một tổ mà sao anh không chăm sóc anh ấy cẩn thận thế?"

Phó Cẩn Thành xoay người lại. Người đàn ông này giữa trưa mới bị Giản Thượng Ôn chọc giận, lửa giận vẫn còn nguyên. Giản Thượng Ôn thì quen rồi, nhưng những người khác thì không. Khi ánh mắt lạnh lùng của Phó Cẩn Thành khẽ liếc qua, một luồng ớn lạnh từ sống lưng lan ra toàn thân Từ Dương.

Từ Dương:?!

Cậu ta chỉ định giăng bẫy Giản Thượng Ôn thôi, sao lại lại kéo thêm người khác vào chứ!

Từ Dương lập tức quên cả đau chân, mặt cũng không còn tái nhợt nữa, vội nói: "Không, không có, không liên quan gì đến Phó tổng đâu! Là tôi bất cẩn thôi! Trời ơi, Tiểu Giản, cậu nghĩ đi đâu vậy!"

Giản Thượng Ôn lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

"Thật không đó anh Dương? Vừa nãy trông anh còn đau lắm mà?"

Từ Dương cuống quýt xua tay: 

"Không sao, không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Lúc này, Giản Thượng Ôn mới nhẹ nhàng thở ra, cười tươi như hoa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!