Nếu ánh mắt có thể giết người, Giản Thượng Ôn cảm thấy mình chắc đã chết một vạn lần rồi.
Nhưng Từ Dương là ai chứ? Dù có đi đến gãy chân cũng sẽ không bao giờ OOC (out of character). Huống hồ, Phó Cẩn Thành cũng đang đứng đó. Nếu giờ Từ Dương từ chối, chẳng phải thừa nhận hắn không muốn đi cùng Phó tổng sao?
Từ Dương còn muốn giãy giụa thêm chút nữa, hắn nói: "Ôn Ôn, tôi thấy cậu cũng đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc ngồi xe, rèn luyện nhiều một chút cũng tốt mà."
Giản Thượng Ôn lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn tiếp thu: "Từ Dương ca, anh nói quá đúng."
Từ Dương vui sướng ra mặt, cứ tưởng cậu đã nghe lọt tai: "Vậy cậu..."
"Nhưng mà, Dương ca, anh vừa nói muốn rèn luyện mà!" Giản Thượng Ôn làm ra vẻ bất đắc dĩ, như thể bản thân đang phải hy sinh rất lớn: "Dương ca, trước kia anh trong đoàn phim đã chăm sóc tôi như vậy, sao tôi có thể không báo đáp chứ? Nếu anh muốn rèn luyện, tôi đương nhiên không thể từ chối rồi. Vì anh, tôi nguyện hy sinh cơ hội rèn luyện của mình để giúp anh thực hiện nguyện vọng mà!"
Từ Dương: "...." Cậu có chết đi không thì bảo?!
Khổ nỗi, hắn từ trước đến nay vốn thích tỏ ra đạo mạo, bình thường giả vờ cũng không sao, nhưng hôm nay lại bị chính thói quen đó hại thê thảm. Khó khăn lắm mới có được cơ hội ở riêng với Lạc Chấp Diệp, vậy mà giờ phút này, lại tan thành mây khói!
Thôi vậy.
Từ Dương tự an ủi bản thân.
Dù sao thì thân phận và địa vị của Phó Cẩn Thành cũng không thấp, hơn nữa, nghe nói Phó tổng là người rất lịch thiệp, chắc hẳn cũng dễ ở chung thôi...
Hắn còn đang miên man suy nghĩ, quay đầu lại, không kịp đề phòng liền chạm phải ánh mắt lạnh băng thâm trầm của Phó Cẩn Thành đang nhìn về phía xe.
Ánh mắt ấy mang theo khí thế cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một cái đối diện cũng đủ khiến hắn trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, từ sâu trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Nhưng ngay khi hắn định thần lại để nhìn kỹ, Phó Cẩn Thành đã khôi phục dáng vẻ bình thường........
Tại sao trong truyền thuyết nói Phó tổng rất thân thiện? Rõ ràng lạnh như một tảng băng di động!
Sao Giản Thượng Ôn lúc nãy còn có thể vui vẻ cười nói với anh ta như vậy chứ?!
Trên quốc lộ.
Giản Thượng Ôn ngồi vào ghế phụ mà Từ Dương vừa rời đi. Cậu có vẻ rất hài lòng, vừa lên xe đã thoải mái tựa lưng, còn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lạc Chấp Diệp lái xe, phong cảnh ven đường thơ mộng lướt nhanh qua hai bên cửa kính. Người đàn ông đeo kính râm, chỉ lộ ra đường nét góc cạnh trên gương mặt anh tuấn, giọng trầm thấp cất lên: "Tâm trạng không tệ nhỉ?"
Giản Thượng Ôn thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Lạc Chấp Diệp bình thản hỏi: "Cậu không ưa Từ Dương à?"
Là ảnh đế lăn lộn trong giới nhiều năm, hắn đã sớm nhìn ra được những sóng ngầm vừa rồi.
Giản Thượng Ôn nghĩ thầm, mấy người đàn ông này quả nhiên chẳng có ai dễ đối phó cả.
Đối với câu hỏi này, người bình thường chắc sẽ chối ngay. Dù gì đây cũng là livestream, hàng triệu con mắt đang theo dõi. Lạc Chấp Diệp còn là ảnh đế, lượng người xem trực tuyến trong phòng livestream của hắn còn phá kỷ lục.
Khán giả cũng bắt đầu bàn tán:
"Cậu ta chắc chắn sẽ chối!" "Lạc ca, đừng để bị lừa!" "Ha ha ha, chắc là sắp lật xe rồi!"
Giữa lúc mọi người đang chờ xem cậu giải thích thế nào, Giản Thượng Ôn chỉ cười nhẹ: "Đúng rồi."
Như sợ khán giả chưa đủ ngượng, cậu quay thẳng về phía màn hình, cười rạng rỡ đầy chân thành, như thể đang dỗ dành trẻ con, không chút do dự khen ngợi: "Oa, bảo bối của tôi thông minh quá nha, đoán trúng hết luôn rồi."
Khán giả: "......"
Cậu có thể bớt lại chút không?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!