Kỳ Ngôn sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh, nơi núi rừng trập trùng và những mái nhà lợp ngói đã phai màu vì gió mưa năm tháng.
Từ nhỏ, trong làng, các ông bà già thường hay xoa đầu anh, ân cần dặn dò: "Tiểu Ngôn à, sau này nhất định phải học cho giỏi, ra thành phố lớn mà sống! Có như thế mới có tiền đồ!"
Cha mẹ Kỳ Ngôn là công nhân xây dựng, từ khi anh còn nhỏ xíu đã rời quê lên thành phố A làm việc, để anh lại quê nhà cho ông nội nuôi dưỡng.
Sau này, khi anh bắt đầu lớn lên một chút.
Thành tích học tập của anh luôn nằm trong top đầu, những kiến thức ở trường làng đối với anh đều như cơm bữa. Ông nội nhìn anh đầy tự hào rồi nói: "Tiểu Ngôn thông minh như vậy, để cháu ở mãi quê thật sự quá phí. Hay bảo ba mẹ đưa cháu lên thành phố học, được không?"
Lúc đó, cha mẹ anh vẫn làm công trình, sống lay lắt trong những khu nhà trọ tạm bợ, không có nổi một mái nhà ổn định.
"Ba à, chỗ bọn con ở bẩn lắm, rối tinh cả lên, sao mà chăm nổi con? Mang nó lên chẳng khác nào thêm gánh nặng thôi."
"Đúng đó ba, hơn nữa học hành trên thành phố tốn kém lắm... Nhà mình làm sao kham nổi..."
Ông nội giận dữ đập bàn: "Không cần các người đưa tiền! Tôi sẽ lo! Đừng nghĩ già rồi là tôi mù mờ, tôi đã hỏi kỹ rồi, trường có ký túc xá. Cháu tôi, tôi nuôi! Không cần các người quản!"
Kỳ Ngôn lúc ấy chỉ biết đứng lặng bên tường, lắng nghe ông nội và cha mẹ cãi vã.
Trước lúc chia tay, ông nội vuốt tóc anh, giọng nói dịu dàng mà kiên quyết: "Tiểu Ngôn, con phải học cho thật giỏi, phải nên người, để ông được yên lòng."
Anh là đứa thông minh nhất làng, nhưng khi đến thành phố, lại thành người lạc lõng nhất lớp.
Lần đầu tiên bước xuống taxi, anh không biết mở cửa xe thế nào. Anh không biết dùng máy lọc nước ở trường, không biết cách khởi động máy tính.
Trong tiết tin học đầu tiên, anh vụng về đến mức khiến cả lớp cười ồ lên.
Chỉ có một người không cười.
Cậu ấy bước đến bên anh, cúi người khởi động máy giúp, còn nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta học chung nhé?"
Cậu bé đó đẹp đến ngỡ ngàng, chiếc đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều nhưng trên người lại thoảng mùi thơm dễ chịu, sạch sẽ và dịu dàng. Đôi mắt cậu sáng rực, như ánh trăng dịu hiền, làn da trắng mịn, mềm mại như bánh màn thầu mới hấp trong bếp nhà nông thôn.
"Cậu tên gì?"
Kỳ Ngôn theo phản xạ cúi đầu, khẽ đáp: "Kỳ Ngôn."
"Kỳ Ngôn." Cậu ấy lặp lại cái tên ấy, rồi mỉm cười như ánh nắng đầu đông: "Thật dễ nghe. Tôi là Giản Thượng Ôn."
Giản Thượng Ôn.
Kỳ Ngôn thầm nhẩm lại ba chữ ấy trong lòng, rất chậm, như thể đang nuốt lấy một đám mây trắng xốp. Rồi anh thấy nó từ từ tan vào máu thịt mình, hòa làm một phần của sự sống.
Lúc đó, anh chưa hề biết, cái tên ấy sẽ trở thành một đề bài mà cả đời anh không bao giờ giải nổi.
Lần thứ hai hai người có cơ hội gần gũi.
Là ở căn
-tin trường.
Tiền ăn trưa của anh rất ít, mỗi ngày chỉ đủ mua một bát cơm trắng, thêm vài món rau đơn giản, rồi xin thêm chút canh miễn phí. Để tránh bị bạn bè chú ý, anh luôn chọn ăn sau cùng, khi căn
-tin đã vắng tanh.
Cho đến hôm đó.
Anh vừa bước vào thì có người gọi lại: "Kỳ Ngôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!