Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì

"Là tôi." Giọng đầy kiên quyết, "Là tôi thì sao? Ở đây cô ấy không vui vẻ, cũng chẳng hạnh phúc. Tôi đương nhiên phải đưa cô ấy đi!"

Lương Thâm giận quá bật cười: "Đi? Hai người định đi đâu, trốn sang Nhật à? Bà ấy đã ly hôn với cha tôi chưa? Ông có biết hành vi của mình bây giờ là phạm pháp không?"

Người đàn ông đối diện không nao núng: "Họ đã nộp đơn ly hôn rồi. Suốt mấy năm qua, cô ấy bị cha cậu giam lỏng, lạm dụng, chẳng lẽ còn không đủ tư cách ly hôn? Năm đó tôi không có năng lực giữ cô ấy lại, để cô ấy gả cho người đàn ông vô tình kia chính là sai lầm lớn nhất đời tôi. Cô ấy đã lãng phí cả tuổi thanh xuân trong cái nhà đó, sinh ra đứa con bất hiếu như cậu, đó cũng là lỗi của tôi..."

Người đàn ông còn chưa nói hết câu thì bất ngờ bị một cú đấm giáng mạnh vào mặt.

Lương Thâm ra tay dứt khoát, cú đấm nhanh, mạnh và không nể tình, khiến người đàn ông kia ngã nhào xuống đất.

Ngọc Như Bình hoảng hốt kêu lên: "Khôn Dã!"

Khôn Dã lảo đảo ngã xuống ghế, khuôn mặt bầm tím một mảng lớn.

Ngọc Như Bình vội chạy tới đỡ người, quay lại trừng mắt với Lương Thâm: "Con điên rồi sao? Đánh người ta làm gì?"

Lương Thâm gằn giọng, ánh mắt hung hãn: "Mẹ lại đi bênh vực một người ngoài? Con mới là con trai của mẹ! Nếu mẹ cảm thấy sống trong Lương gia không có tự do, chỉ cần để con tiếp quản Lương gia, con sẽ cho mẹ tự do.  Chứ không phải ở cạnh cái loại đàn ông chỉ biết đóng kịch, giả nhân giả nghĩa, làm ra cái trò đê tiện này!"

Hai từ "đê tiện" vừa thốt ra, Ngọc Như Bình thoáng run rẩy, như thể ký ức mấy chục năm trước chợt ùa về.

Khi bà còn là con gái của Ngọc gia, chuẩn bị gả vào Lương gia, đã từng nghe người nhà nói:

"Vì lợi ích của Ngọc gia."

"Thằng đó thì cho con được gì? Lương gia là danh môn vọng tộc, gả vào đó nhất định sung sướng hơn gả cho cái thằng đê tiện kia. Đừng quên con là con gái Ngọc gia!"

Vì lợi ích gia tộc, bà là con gái Ngọc gia.

Bà nhịn.

Sau khi kết hôn, chồng không yêu bà. Ngày bà nghe tin mối tình đầu gặp tai nạn xe hơi, đau đớn muốn được nhìn mặt lần cuối, nhưng chồng bà lạnh lùng bảo:

"Gặp gì mà gặp? Đừng quên cô là phu nhân của Lương gia. Cô muốn tôi bị thiên hạ cười vào mặt sao?"

Bà là phu nhân Lương gia. Bà không thể.

Rồi sau đó...

Chồng bà vẫn không yêu bà, còn có con riêng với tình nhân bên ngoài. Bà muốn ly hôn.

Ông ta lại nói: "Đừng quên cô là mẹ của Tiểu Thâm! Ly hôn cũng được, tôi sẽ cưới người khác. Đến lúc đó, cô nghĩ con trai cô vẫn giữ được thân phận thiếu gia Lương gia à?"

Bà là mẹ của Lương Thâm. Bà bắt buộc phải nhẫn.

Nhiều năm như vậy, bà luôn vì gia tộc, vì con trai, vì cuộc hôn nhân mà nhẫn nhịn, hy sinh cả hạnh phúc của chính mình. Đến khi quyết định ly hôn, muốn cùng người mình yêu rời khỏi mảnh đất đầy thương tích này, đứa con ruột thịt duy nhất của bà... lại nói bà đang làm chuyện khiến hắn mất mặt.

Ngọc Như Bình tim đau như dao cắt, cất giọng run run: "Tiểu Thâm, con cảm thấy... mẹ làm vậy vẫn chưa đủ tốt sao?"

Lương Thâm phản xạ theo bản năng, muốn ép bà thừa nhận sai lầm, mong bà vì day dứt mà nói ra điều gì đó khiến hắn cảm thấy dễ chịu: "Từ khi con được sinh ra, mẹ đã chẳng quan tâm đến con. Trong lòng mẹ chỉ có chuyện tình yêu của bản thân, với cha cũng luôn lạnh nhạt. Từ nhỏ đến lớn, mẹ từng cho con một chút tình thương nào chưa?"

Những lời hắn nói như từng lưỡi dao vô hình sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Ngọc Như Bình.

Đôi mắt bà đỏ hoe.

"Nếu mẹ thật lòng yêu con, thì đã không để vị trí chủ gia của con bị người khác cướp mất. Đã không chạy theo một gã đàn ông vô danh ra nước ngoài, để mặc con một mình ở lại trong nước, làm trò cười cho thiên hạ! Càng không thể thản nhiên nhìn người con yêu rời xa mà không làm gì để giữ lại!"

Ánh mắt Lương Thâm khi nhìn bà đã mang theo chút điên cuồng, hắn gằn từng chữ: "Nếu có thể chọn lại, con thà rằng chưa từng có một người mẹ như mẹ!"

Ngọc Như Bình hít sâu một hơi, nước mắt không kìm được lăn dài xuống má.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!