Chương 176: Là họ ép tôi

Giọng nói vang lên đầy run rẩy, nhưng người bị khiếp sợ nhất lúc ấy, không phải là Phó Cẩn Thành, cũng chẳng phải Lương Thâm, mà chính là những khán giả trước màn hình.

Khán giả vốn chỉ muốn xem một màn "tổng tài yêu đương", ai ngờ đâu lại tiện thể ăn được một trái dưa siêu to khổng lồ!

Tất cả đều kinh hãi đến mức không thể thốt nên lời:

"Thật hả trời?"

"Không nghe nhầm đó chớ!"

"Cái gì mà thế thân vậy?"

Không ai trong số họ có thể tin nổi điều vừa nghe thấy.

Phó Cẩn Thành cũng tỏ rõ vẻ bất ngờ. Hắn nhíu mày, giọng không vui lộ rõ: "A Cẩm! Ai nói cho em những điều đó?"

Khi nói ra những lời này, Phó Cẩn Thành vô thức liếc nhìn về phía Lương Thâm.

Thực ra, dù cũng hơi bất ngờ, nhưng điều khiến Lương Thâm khó chịu hơn cả là việc Phó Cẩn Thành lại ngay lập tức nghi ngờ hắn!

Thế là...

Dưới ánh mắt dò xét của Phó Cẩn Thành, Lương Thâm khẽ nhếch môi cười lạnh, không biểu lộ rõ ràng cảm xúc.

Nụ cười đó, lọt vào mắt Phó Cẩn Thành, lại giống như minh chứng cho một kế hoạch đã được toan tính kỹ càng.

Phó Cẩn Thành nhíu mày. Hắn không ngờ rằng Lương Thâm vì muốn chèn ép hắn, mà đến cả thủ đoạn như thế này cũng mang ra dùng. Đúng là hao tổn tâm cơ!

Ôn Cẩm nhìn Phó Cẩn Thành im lặng không đáp, liền biết mình đã nói trúng. Cậu ta tiếp lời: "Phó ca ca, anh nói gì đi chứ. Chẳng lẽ em nói sai rồi? Không đúng sao?"

Ánh mắt Phó Cẩn Thành khẽ lay động, đưa mắt nhìn về phía Giản Thượng Ôn ở cách đó không xa.

Giản Thượng Ôn ngồi thẳng trên sofa, ánh mắt yên lặng nhìn về phía hắn. Cậu bình tĩnh đến đáng sợ. Dĩ nhiên rồi, sao cậu lại không bình tĩnh được chứ? Bởi vì trong khoảng thời gian bên nhau, từng hành động, từng lời nói của Phó Cẩn Thành đã nhiều lần nhắc nhở cậu rằng... cậu chỉ là một thế thân.

Và hiện tại, sự thật ấy chẳng qua một lần nữa được lặp lại trước mắt cậu mà thôi. CVậy thì cậu có lý do gì để mất bình tĩnh?

Ánh nắng lặng lẽ dừng trên gương mặt Giản Thượng Ôn, biểu cảm cậu vẫn phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Nhưng chính ánh nhìn ấy lại khiến Phó Cẩn Thành hoàn toàn nhận ra: có những chuyện, bắt buộc phải có một cái kết, trọn vẹn, rõ ràng.

Trốn tránh

- vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề.

Phó Cẩn Thành chậm rãi thu lại ánh mắt, hắn nhìn Ôn Cẩm, giọng nói trầm thấp, dứt khoát vang lên: "A Cẩm, tôi chưa từng lấy cậu ấy để thay thế em."

Lời này thốt ra, từng chữ như đinh đóng cột.

"Tôi viết thư cho cậu ấy, tặng quà cho cậu ấy, tất cả đều là tôi tự nguyện." Phó Cẩn Thành nói tiếp, từng lời từng lời đều như lưỡi dao sắc bén: "Tất cả những điều đó là vì tôi thật lòng thích cậu ấy, không hề liên quan đến em."

Một câu nói ra, như sét đánh giữa trời quang.

Làm sao Ôn Cẩm có thể chịu đựng nổi? Làm sao có thể chấp nhận nổi?

Cậu ta chậm rãi lắc đầu, ánh mắt mang theo sự điên cuồng và không cam lòng: "Em không tin! Không thể nào... Anh đang lừa em! Anh đối xử với em tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều em! Sinh nhật mười tám tuổi của em, anh tặng em chiếc vương miện pha lê, chỉ vì rơi mất một viên đá mà anh cũng sẵn sàng đổi ngay không chút do dự. Em không cần cái vương miện đó, nên anh mới mang tặng Giản Thượng Ôn.

Em không tin... em không tin là anh không có chút tình cảm nào với em!"

Khán giả trong phòng livestream gần như chết lặng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!