Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?

Phỉ Thành bước đến trước mặt Giản Thượng Ôn, bầu trời trong xanh với những cụm mây trắng như phông nền hoàn hảo tôn lên vẻ rực rỡ ngạo nghễ của mái tóc đỏ làm cả không gian như rực lửa. Trong mắt mọi người, hắn giống như bước ra từ một cảnh phim điện ảnh đã qua xử lý màu cực tinh tế.

Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn hắn.

Trong tay Phỉ Thành là một bó hoa, không lộng lẫy, không đắt đỏ, thậm chí có phần đơn sơ... vì nó được gấp từ giấy.

Phỉ Thành – thiếu gia Phỉ gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng thiếu bất kỳ thứ gì.

Trước đó, tất cả các vị khách đều lần lượt đưa ra lời giải thích và lựa chọn hoa dành tặng Giản Thượng Ôn. Nhưng bây giờ, trước mắt là một bó hoa giấy.

Giản Thượng Ôn chăm chú nhìn một lúc, khẽ cười hỏi: "Đây là gì vậy?"

Phỉ Thành cầm bó hoa trong tay, đôi bàn tay rộng lớn, rắn rỏi, đầy sức mạnh, nhưng cử chỉ của hắn khi nâng đóa hoa ấy lại vô cùng cẩn trọng, như đang ôm trọn thứ gì đó quan trọng nhất đời mình.

"Là tôi tự gấp." Hắn nửa ngồi xuống, đối diện với Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn hỏi: "Dùng gì để gấp vậy?"

Phỉ Thành mở miệng: "Thư tình."

Gió từ thung lũng thổi tới, mang theo hơi ấm của núi rừng và hương hoa đào đang nở.

Gấu áo của Giản Thượng Ôn khẽ bay trong gió. Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Phỉ Thành, con ngươi đen nhánh lấp lánh dưới ánh sáng, cực kỳ rõ ràng và cuốn hút.

Cậu không cười.

Nhưng khán giả livestream đã nhìn thấy, nhịp tim của cậu dao động. Từ 79, 80, 81, 82, 83... rồi dừng ở 95.

Một cảnh tượng không ai hiểu nổi. Khi nhận những món quà quý giá hay những bó hoa đẹp đẽ, cậu không hề động lòng. Khi nghe những lời tỏ tình đầy chân thành, nhịp tim cậu cũng không thay đổi. Nhưng khi nhận được một bó hoa giấy giản dị, cậu lại... rung động.

"Nếu là thư tình," Giản Thượng Ôn hỏi, "vì sao lại gấp lại?"

Phỉ Thành nhìn cậu, giọng nghiêm túc: "Bởi vì tôi biết... em chắc chắn sẽ không đọc."

"Em không thích tôi, đúng không?" Giọng Phỉ Thành trầm tĩnh: "Tôi đã nghĩ rất lâu. Trước đây tôi không hiểu, không hiểu vì sao em biết rõ người dưới gốc cây hôm đó là em, mà lại không nói cho tôi biết. Tôi cũng không hiểu, vì sao ngay ngày đầu tiên quay show, em nói em thích tôi,... nhưng chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần."

Hắn vẫn còn rất trẻ. Trẻ đến mức khi lần đầu gặp người mình thích, hắn có quá nhiều điều không hiểu.

Từ nhỏ đến lớn, hắn là con cưng của Phỉ gia. Người xung quanh luôn nói với hắn rằng, hắn xứng đáng có được những gì tốt nhất, nên tìm một người "môn đăng hộ đối" để tương xứng với thân phận của mình.

Chưa bao giờ hắn biết chữ "tổn thương" viết như thế nào.

Cũng giống như lúc trước, chỉ với một lời cổ vũ từ người dưới tán cây, hắn đã dám liều lĩnh rời khỏi nhà tự gây dựng sự nghiệp. Dám ngông cuồng, dám bất chấp, vì hắn có đủ dũng khí để tin tưởng vào bản thân.

Cho đến khi gặp Giản Thượng Ôn.

"Nhưng gần đây, tôi hình như... nghĩ thông rồi." Phỉ Thành ngẩng đầu nhìn cậu. Hắn nửa quỳ trước mặt Giản Thượng Ôn, những đường nét sắc sảo trên gương mặt đã mất đi vài phần kiêu ngạo thường thấy. Hắn nói: "Ngày đầu tiên em nói em thích tôi, thật ra chỉ vì tôi khờ, dễ lợi dụng. Về sau em đối xử tốt với tôi, chỉ vì em không ưa Phó Cẩn Thành hay Lương Thâm, nên mới quay sang chọn tôi làm phương án thay thế."

Lời hắn vừa dứt, như ném đá xuống mặt hồ phẳng lặng, khơi dậy ngàn tầng sóng.

Không chỉ khán giả trong livestream sửng sốt, ngay cả các khách mời phía sau cũng tròn mắt. Dù biết Phỉ Thành là kiểu người điên điên chẳng có não, nhưng cũng không ai nghĩ... hắn lại có thể nói thẳng thừng như vậy!

Sao lại dám nói thẳng ra thế chứ?

Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày, thấp giọng nhắc: "Phỉ Thành."

Nhưng Phỉ Thành như chẳng nghe thấy, hắn vẫn kiên quyết, giọng gắt lên: "Đừng cắt lời tôi!"

"......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!