Lời nói ấy vừa dứt, người thực sự kinh ngạc nhất lại không phải Giản Thượng Ôn, mà là khán giả trong phòng livestream!
Khán giả ngỡ ngàng:
Trời đất thánh thần ơi!
Cái gì gọi là 'bởi vì trước đó em không vui, cho nên tôi lại làm thêm một cái khác tặng em, lần này là đặt riêng chỉ dành cho em?'
Chấn động nhất chính là — đóa hoa hồng kia, giá trị ít nhất cũng bằng cả căn nhà ở Bắc Kinh, cho dù là được đích thân đặt làm riêng, vậy mà người ta lại chẳng mảy may động lòng!
Mặc dù trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng chỉ số nhịp tim của cậu lại hoàn toàn không thay đổi!
Thật sự là không rung động một chút nào!
Thậm chí trong phòng livestream có vài khán giả tỉnh táo hơn nói:
"Không rung động một chút nào."
"Có phải ảo giác không, haha, chứ tui thấy còn giảm thêm vài nhịp tim nữa kìa."
"Hồi nãy còn có người nói kiểu bá tổng tỏ tình thì chắc chắn sẽ gật đầu."
"Ha ha ha ha, kết quả là người ta căn bản không hứng thú nha!"
Nhưng đồng thời, chuyện này cũng ngầm xác nhận một điều — Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành thật sự từng có gì đó trong quá khứ!
Một số khán giả ngoài miệng thì còn cố chấp, nhưng ngón tay đã âm thầm chỉnh lại lựa chọn trong bảng dự đoán.
Ở khu vực bàn ghế dành cho người chơi công bố thông báo.
Phó Cẩn Thành vẫn lặng lẽ nhìn Giản Thượng Ôn trước mặt. Ánh mắt hắn sâu như đáy nước đêm thu, tưởng như có thể ngưng tụ thành thực thể. Nếu đổi lại là trước đây, hắn nhất định sẽ cho rằng Giản Thượng Ôn là không biết điều, sẽ buông lời châm chọc, dùng ngữ khí cay nghiệt để lấy lại phần tự tôn bị từ chối của mình.
Bởi vì hắn sinh ra trong nhung lụa, là thiên chi kiêu tử, đi đâu cũng được người người nâng niu, từ học hành đến sự nghiệp, mọi con đường đều trải thảm đỏ dưới chân hắn.
Sao có thể chấp nhận bản thân bị một người gần như trắng tay từ chối trong chuyện tình cảm?
Nhưng hiện tại.
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, Phó Cẩn Thành cụp mắt nhìn người trước mặt.
Hắn chậm rãi cúi người, đặt đóa hoa hồng thủy tinh xuống bên cạnh Giản Thượng Ôn, hắn nói: "Vậy... em coi như là tôi tặng em để xin lỗi đi."
Giản Thượng Ôn bật cười.
Nụ cười có quá nhiều ẩn ý. Năm đó khi tặng Ôn Cẩm, chiếc vương miện bị lỗi, hắn còn đem về đưa lại cho cậu. Khi món quà đó bị cậu trả lại vào hôm sau, hắn vẫn không có chút cảm giác hối lỗi nào. Cho đến tận hôm nay, ngần ấy năm trôi qua.
Năm tháng cuốn người đi mãi không ngừng, chiếc vương miện cũ kỹ năm nào có lẽ đã phủ đầy bụi thời gian, còn đóa hoa hồng kim cương lóa mắt này thì lại đến quá muộn màng.
Giản Thượng Ôn vẫn mỉm cười, ánh mắt ôn hòa như ánh chiều tà, cậu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Chuyện năm xưa, Phó tổng không cần để trong lòng, tôi sớm đã không còn để ý nữa."
Không còn để ý.
Ba chữ nhẹ bẫng, lại như đâm thẳng vào lòng ngực Phó Cẩn Thành, khiến hắn đứng sững tại chỗ.
Khi Giản Thượng Ôn từ chối nhận hoa, hắn còn không cảm thấy thất vọng. Bởi hắn hiểu, Giản Thượng Ôn không thể nào dễ dàng tha thứ như vậy. Nhưng khi nghe cậu thản nhiên nói "không còn để ý", hắn lại bất giác thấy lòng mình hoảng loạn.
Đúng vậy.
Cảm giác ấy không phải là đau đớn, mà là một sự bất lực từ tận trong xương tủy, như thể đang trơ mắt nhìn từng hạt cát trôi qua kẽ tay mà không làm cách nào giữ lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!