Khi từng lá thư của các khách mời chậm rãi được đặt trước mặt Giản Thượng Ôn, không chỉ khán giả trong phòng livestream kinh ngạc, mà cả những khách mời bên Đám Mây cũng đều sửng sốt không nói nên lời.
Lúc này, chắc hẳn Giản Thượng Ôn phải đang rất vui sướng nhỉ?
Ai nấy đều thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng không ai ngờ rằng trên thực tế, nhịp tim của cậu chỉ dừng lại ở mức 80!
Chuyện Giản Thượng Ôn nhận được nhiều thư như vậy, bọn họ không phải chưa từng nghĩ tới. Thế nhưng không ngờ rằng lại nhiều thư đến thế.
Ánh mắt của vài người chạm nhau trong thoáng chốc, tất cả đều là những tinh anh bậc nhất của xã hội, nhưng ngay lúc này đây, trong cái tĩnh lặng bề ngoài ấy, lại che giấu sự ghen ghét và gợn sóng mãnh liệt dưới đáy mắt.
Nhân viên công tác mở lời: "Hiện tại, mời các khách mời nhóm Lôi Điện chia sẻ lý do vì sao đã viết thư gửi đến khách mời nhóm Đám Mây mà mình yêu mến. Trong tay mọi người là một đóa hồng xanh đại diện cho tâm ý, nếu sau khi nói xong vẫn không có ý định thay đổi lựa chọn, vậy thì xin hãy trao đóa hoa cho người mà mình yêu thích."
Không xa phía đó, một nhân viên tổ chương trình mỉm cười hỏi: "Xin hỏi Giản lão sư, hiện tại có thể bắt đầu được rồi chứ?"
Giản Thượng Ôn cầm trong tay những bức thư tỏ tình, ánh nắng nghiêng nghiêng rọi lên người cậu đang ngồi trên ghế sofa. Bàn tay trắng nõn, thon dài của cậu đặt trên lớp giấy đủ màu rực rỡ, tạo thành một sự tương phản nổi bật. Trong những bức thư ấy, chính là tâm ý trân quý được người khác dốc lòng viết nên, nhưng cậu lại chỉ thản nhiên cầm lấy như thể đó là vài tờ giấy chẳng có chút giá trị nào.
Còn nhớ rõ, khi chương trình vừa bắt đầu, Giản Thượng Ôn gần như là người bị lãng quên. Ngay từ lúc bước chân vào, không gian nơi cậu đặt chân đến lạnh lẽo và cô đơn, chẳng ai để tâm đến cậu. Những phân đoạn trong trò chơi cũng không ai chú ý, thậm chí trong năm ngày đầu của tập phát sóng đầu tiên, có đến bốn ngày cậu không nhận được một bức thư rung động nào.
Nhưng cậu chẳng mấy bận tâm, cậu luôn nở nụ cười như chẳng có gì liên quan đến mình.
Cũng giống như lúc này, bất kể là rơi vào tình cảnh gì, bất kể đối mặt với kiểu đối đãi nào, cậu vẫn giữ nụ cười ấy, đôi mắt hơi cong cong như chứa đựng bóng hình của mọi người, lại cũng như thể hoàn toàn trống rỗng, chẳng vướng bận lấy một ai.
Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, mỉm cười nhàn nhạt, như thể đã sẵn sàng mở màn cho một vở kịch hay sắp bắt đầu. Cậu nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Nhân viên tổ chương trình cùng các khách mời khác đều dõi mắt nhìn về phía nhóm Lôi Điện.
Khán giả trong phòng livestream sôi nổi bàn tán, ai nấy đều đoán xem ai sẽ là người đầu tiên bước lên. Họ cho rằng, có lẽ sẽ là Tiểu Phỉ, thường ngày kiêu ngạo, ngạo nghễ nhất, luôn tràn đầy khí thế, chẳng biết sợ là gì. Vậy nên, hắn hẳn sẽ là người đầu tiên tiến tới.
Nhưng mà.
Dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, người đầu tiên chậm rãi bước lên lại là một gương mặt mà chẳng ai ngờ tới. Trong mắt tất cả, người này gần như không còn khả năng, Giản Thượng Ôn đã từng bội bạc, từng buông tay mối tình đầu
- Kỳ Ngôn.
Hôm nay, Kỳ Ngôn khoác trên mình bộ vest trắng, dáng vẻ trẻ trung, khí chất ngời ngời. Anh sải bước đến trước mặt Giản Thượng Ôn, hơi cúi người xuống. Trời trong vắt, không một gợn mây, anh từ tốn tiến lại gần, tay cầm một đóa hồng màu vàng.
Gió khẽ lướt qua đúng lúc.
Tựa như thuở thiếu thời hai người lần đầu gặp nhau, tại sân thể dục, Giản Thượng Ôn ngồi nơi bậc thềm, còn Kỳ Ngôn mang theo một chai nước ngọt vị cam đến, hệt như bây giờ.
Kỳ Ngôn đưa đóa hoa cho cậu, dịu dàng nói: "Tặng cho em."
Giản Thượng Ôn nhìn đóa hoa trong tay, cậu hỏi: "Vì sao lại chọn loại hoa này?"
Kỳ Ngôn đáp: "Thấy màu hoa rực rỡ, anh nhớ em từng rất thích nó."
Giản Thượng Ôn nhìn chằm chằm đóa hoa trong tay, ký ức như một thước phim tua ngược trở lại những năm tháng xưa cũ. Khi ấy, cả cậu và Kỳ Ngôn đều còn rất trẻ. Tuổi còn nhỏ, những ngày bên nhau tuy có chút chật vật nhưng vô cùng hạnh phúc.
Có một năm vào dịp Lễ Tình Nhân.
Bên ngoài, các cặp đôi tay trong tay rảo bước, ôm hoa tươi và quà cáp đầy ắp trong ngực.
Cậu và Kỳ Ngôn khi ấy vừa dùng tiền làm thêm để mua sách và tài liệu học tập, vừa bước ra khỏi cửa tiệm đã thấy ngoài đường treo đèn kết hoa, rực rỡ một khung trời.
Cậu nhớ rất rõ khi đó Kỳ Ngôn đã đứng nhìn một lúc.
Rồi anh nhặt từ vệ đường một nhành hoa rực rỡ sắc màu, đưa cho Giản Thượng Ôn. Đôi mắt anh khi ấy sáng rực, thật sự rất đơn thuần.
Một chàng trai trẻ có chút ngượng ngùng, hơi bối rối, nói nhỏ: "Xin lỗi, bây giờ anh chỉ có thể tặng em cái này. Em chờ anh nhé, sau này khi kiếm được nhiều tiền, chúng ta sẽ sống những ngày thật tốt, anh sẽ tặng em thật nhiều hoa, sẽ tặng em 999 đóa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!