Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!

Giọng nói của Phỉ Thành vang lên khiến cả căn phòng phút chốc rơi vào im lặng.

Trong buổi livestream với hàng vạn người đang theo dõi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nhân vật chính của câu hỏi. Người ngồi trên sofa vẫn giữ vẻ thản nhiên, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng như ẩn chứa ý cười. Giản Thượng Ôn dựa lười biếng vào góc sofa, dáng vẻ như một chú mèo nhỏ cuộn mình. Khi ánh mắt cậu chạm phải Phỉ Thành, vẫn không hề có chút hoang mang nào.

Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười:

"Tối qua trên đường về phòng, tôi tình cờ gặp Lương tiên sinh đang chuẩn bị ra ngoài. Anh ấy bị tụt huyết áp nên tôi ở lại giúp một chút."

Cả phòng khách lập tức chuyển hướng nhìn về phía Lương Thâm.

Người đàn ông đang chăm chú xem tư liệu về giải đua xe, khoác trên mình chiếc sơ mi trắng chỉnh tề. Ánh nắng bên ngoài hắt qua cửa sổ, phủ lên người anh ta một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Gọng kính vàng kim tôn lên vẻ lịch thiệp, điềm đạm. Anh ta khẽ cười:

"Ừm, cũng phải cảm ơn Thượng Ôn rồi."

Hai người này, kẻ tung người hứng. Hoàn hảo!

Giản Thượng Ôn vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng:

"Lương tiên sinh khách sáo rồi, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà."

Lương Thâm khẽ liếc nhìn Phỉ Thành, giọng điềm tĩnh nhưng có chút ẩn ý: "Có phải làm lỡ chuyện của hai người không?"

Giản Thượng Ôn không hiểu sao anh ta lại hỏi như vậy.

Phỉ Thành không biết có nên tin lý do này không, nhưng ít nhất sau khi xác định Giản Thượng Ôn không cố ý cho mình leo cây, sắc mặt hắn mới bớt khó chịu, hừ nhẹ:

"Không có gì."

Giản Thượng Ôn vốn đang tính kéo Phỉ Thành về phe mình để "đối đầu" với Lương Thâm và Phó Cẩn Thành, liền thuận miệng nịnh nọt một câu:

"Tối qua tôi hơi mệt nên không đi, tiếc ghê đó. Ai dà, quán quân, lần sau có thể dẫn tôi theo không?"

Phỉ Thành vốn định lườm cậu một cái.

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt lại vô thức chạm vào đôi mắt hoa đào của Giản Thượng Ôn, nơi khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ hiếm thấy. Trong ánh mắt long lanh kia, rõ ràng có phản chiếu bóng hình của hắn.

Dưới ánh đèn sáng trưng của phòng khách.

Phỉ Thành chợt có một khoảnh khắc thoáng qua, cảm giác như thế giới xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại đối phương.

Trong phòng livestream, fan của Phỉ Thành nhìn thấy cảnh này mà hoảng hốt:

"Giản Thượng Ôn, cậu lại giở trò gì đấy?"

"Tránh xa Tiểu Phỉ của chúng tôi ra!"

"Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ vô tư mà!!!"

"Dám đùa giỡn với tình cảm của cậu ấy hả? Chúng tôi không tha cho cậu đâu!"

Phỉ Thành nhướng mày, lặp lại: "Lần sau?"

Giản Thượng Ôn cười tủm tỉm gật đầu: "Ừ, được không?"

Từ tối qua đến giờ, tâm trạng của Phỉ Thành vẫn luôn khó chịu. Đương nhiên, không phải vì Giản Thượng Ôn không đến mà tức giận, mà là vì—

Buổi chiều hôm qua Giản Thượng Ôn còn hôn hắn!

Vậy mà hôm nay lại ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn chẳng thèm dỗ dành lấy một câu!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!