Lương Thâm cao lớn, khí thế áp đảo, ép người kia chặt vào tường. Bộ dạng nhã nhặn thường ngày đã bị gạt bỏ cùng với chiếc sơ mi, chỉ còn lại chiếc khăn tắm quấn hờ ngang hông, để lộ phần ngực rắn chắc còn vương giọt nước lăn dài, trên da thịt thấp thoáng những vết sẹo cũ. Ẩn sau vẻ ngoài tuấn mỹ là sự hoang dã và nguy hiểm được giải phóng hoàn toàn.
Giản Thượng Ôn khẽ cau mày vì cổ tay bị nắm chặt quá mạnh, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, giọng pha chút oán trách: "Nhẹ tay chút, tay tôi chứ không phải món đồ chơi để bóp nắn."
Ánh mắt Lương Thâm dừng trên cổ tay cậu. Hắn đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi, đôi mắt híp lại nguy hiểm, giọng nói lại mềm mỏng đến bất ngờ: "Chiều nay tôi đã để ý rồi, cổ tay thâm tím thế này, là gã đàn ông nào làm? Nói tôi nghe, tôi thay cậu dạy dỗ hắn."
Nếu không quen biết Lương Thâm, e rằng thực sự sẽ bị dáng vẻ săn sóc này lừa gạt.
Nhưng Giản Thượng Ôn biết rõ, chỉ cần cậu dám thừa nhận, Lương Thâm nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá.
Nhìn thẳng vào đôi mắt nguy hiểm kia, cậu biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để khiêu khích hắn, liền thản nhiên nói: "Không ai cả, tự làm."
Lương Thâm cúi đầu nhìn cổ tay cậu.
Bất chợt, hắn nghiêng người, gương mặt tuấn tú áp sát vào vết bầm xanh tím. Hơi thở nóng ấm phả nhẹ trên làn da, rồi hắn ngước lên, cười nhạt: "Thuốc mỡ của 'Tinh Hà', thứ này không rẻ đâu, một lọ cũng đủ để một kẻ nghèo rớt mồng tơi như cậu mua được một căn ở ngoại ô. Rốt cuộc là ai thương cậu đến vậy?"
Hắn rõ ràng cười rất dịu dàng, nhưng hàm răng trắng lộ ra lại sắc lạnh như nanh độc của một con rắn.
Giản Thượng Ôn bình tĩnh đáp: "Tôi tự xin từ tổ chương trình."
Lương Thâm nhíu mày.
"Không được à?" Cậu chịu đựng cơn đau từ cổ tay bị siết chặt, ngước mắt nhìn hắn: "Tôi bị thương khi quay show, cũng xem như tai nạn lao động mà."
Lương Thâm liền bật cười, tiếng cười mang theo ý châm chọc.
Cuối cùng, Lương Thâm cũng không tiếp tục ép người vào tường mà kéo mạnh cánh tay Giản Thượng Ôn, ném cậu xuống ghế sofa. Động tác trông có vẻ hờ hững, nhưng lực tay của một tay đua thì không hề nhỏ. Bị quăng xuống, Giản Thượng Ôn chật vật lắm mới có thể giữ thăng bằng.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, nhưng những vết bầm tím trên cổ tay thon dài của người trên sô pha lại càng nổi bật trên làn da trắng mịn, khiến người ta không khỏi giật mình. Cậu đập mạnh eo vào thành ghế, âm thanh trầm đục vang lên trong không gian tĩnh lặng. Rõ ràng rất đau, nhưng Giản Thượng Ôn không hề rên một tiếng.
Lương Thâm đứng trên tấm thảm trải sàn, cúi xuống nhìn cậu với vẻ tùy tiện pha chút khinh miệt: "Cởi."
Giản Thượng Ôn chậm rãi ngồi dậy, nhàn nhạt đáp: "Tối nay không được."
Lương Thâm nở nụ cười. Một nụ cười văn nhã, dịu dàng, nhưng những ai quen biết hắn đều hiểu, đó chính là dấu hiệu của nguy hiểm: "Muốn tôi tự tay làm sao?"
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu. Sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng chính vẻ xanh xao đó lại càng tôn lên nét đẹp rực rỡ vốn có, khiến người ta sinh lòng thương tiếc. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp vương chút sắc đỏ ở đuôi mắt, tựa như một nhành hoa đào vương chút son hồng. Giọng cậu khẽ khàng, có chút lười biếng: "Chẳng phải lát nữa tổ chương trình sẽ mở bình chọn hảo cảm sao? Cậu không phải còn muốn theo đuổi Ôn Cẩm à?
Chắc chắn muốn để bọn họ nhìn thấy cảnh này?"
Lương Thâm quả nhiên khẽ nhíu mày.
Nhưng hắn không phải người dễ từ bỏ.
Bước tới trước ghế sô pha, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Giản Thượng Ôn. Cơ thể cao lớn mang theo áp lực đáng sợ, sức mạnh ẩn giấu trong từng cử động. Hắn tháo kính, giọng nhàn nhạt ra lệnh: "Dùng miệng."
Giản Thượng Ôn không hề động đậy.
Lương Thâm không hề vội vã. Khuôn mặt luôn mang vẻ lịch thiệp, nho nhã của hắn lúc này khẽ nghiêng, nhìn cậu đầy hứng thú. Tới tận bây giờ, hắn mới chậm rãi gỡ bỏ lớp vỏ bọc dịu dàng ấy: "Ôn Ôn, có phải lâu rồi không làm kỹ nữ, nên quên mất cách rồi sao?"
Giản Thượng Ôn dựa vào ghế sô pha, một tay khẽ xoa cổ tay còn đang đau, giọng điệu nhàn nhạt: "Tôi còn chưa đánh răng."
Cậu biết rõ cách nào có thể khiến Lương Thâm nổi giận.
Kiếp trước, chỉ cần trên giường cậu có chút không chiều theo ý hắn, chắc chắn sẽ bị hành hạ thảm thương. Ở bên ngoài, ai cũng nghĩ tính tình Lương Thâm vô cùng tốt, nhưng cậu chỉ cần vài ba câu đã có thể khiến hắn tức giận.
Quả nhiên.
Ánh mắt Lương Thâm tối đi, hàn ý ẩn sâu trong đáy mắt, nhưng nụ cười trên môi lại càng sâu hơn. Hắn lười nhác ngồi dựa vào ghế, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trên người Giản Thượng Ôn. Dù trong lòng đã dậy sóng, hắn vẫn thong thả cất giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!