Trên đường từ phòng trà trở về, Giản Thượng Ôn vừa hay nhìn thấy Phó Cẩn Thành mở cửa phòng.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, cao lớn, anh tuấn.
Nếu Kỳ Ngôn mang vẻ đẹp trẻ trung, cuốn hút như một nam thần thanh xuân, thì Phó Cẩn Thành lại là hình mẫu đàn ông trưởng thành, chín chắn, mang theo phong thái thương nhân thành đạt. Có lẽ vì đã quen với việc quản lý một tập đoàn lớn, hắn toát lên khí chất sắc sảo và quyết đoán.
Bốn mắt chạm nhau.
Phó Cẩn Thành vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, có lẽ vì e ngại camera đang ghi hình.
Diễn giỏi đấy.
Kiếp trước Giản Thượng Ôn đã quá quen với việc Phó Cẩn Thành có hai bộ mặt—trên giường và ngoài đời là hai con người hoàn toàn khác nhau. Đời này, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chứng kiến lại, cậu vẫn không khỏi cảm khái: Đúng là có những kẻ trời sinh giỏi diễn kịch, giỏi đến mức khiến người ta suýt tin là thật.
Cậu mỉm cười, ánh mắt không chút kiêng dè mà chạm thẳng vào đối phương.
Phó Cẩn Thành nhíu mày, dường như đã nhìn thấu sự châm biếm ẩn sâu trong nụ cười ấy. Nhưng hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, rời mắt đi chỗ khác rồi sải bước rời khỏi đó.
Khán giả xem livestream thấy cảnh này liền xôn xao bình luận:
"Phó tổng rõ ràng không thích Giản Thượng Ôn!"
"Nhìn hai người họ xa cách vậy, đúng là chẳng thân thiết chút nào."
"Lại là một kẻ si tình bị lạnh nhạt rồi."
"Chắc Phó tổng cực kỳ ghét cậu ta."
Bọn họ không biết rằng, trong lòng Giản Thượng Ôn giờ đây đã mắng thầm Phó Cẩn Thành mười vạn tám nghìn lần.
Sau đó, mọi người lần lượt tiến về phòng khách. Từ xa, Giản Thượng Ôn đã thấy cả nhóm ngồi quanh bàn ăn. Ôn Cẩm ngồi bên cạnh Lương Thâm, ánh mắt mong chờ dõi theo hắn dùng bữa.
Nhìn cảnh này, Giản Thượng Ôn không nhịn được mà bật cười, tiếng cười không to nhưng vẫn nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lương Thâm. Cách một đám đông, ánh mắt hai người giao nhau. Nam nhân tao nhã nho nhã kia khẽ nhếch môi cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy ẩn ý.
Chỉ có Giản Thượng Ôn hiểu rõ, đây chính là biểu hiện cho thấy tâm trạng của Lương Thâm đang rất tệ. Trước mặt bao người, Lương Thâm cầm thìa lên, tao nhã xúc một thìa cơm chiên hải sản rồi chậm rãi đưa vào miệng. Nếu không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Giản Thượng Ôn suýt chút nữa đã tưởng rằng hắn không ăn cơm mà chuẩn bị ăn thịt cậu.
Xem ra, tối nay chắc chắn sẽ không yên ổn. Chắc chắn, Lương Thâm sẽ đến tìm cậu.
Nhưng mà...
Đối diện với ánh mắt "cậu chết chắc rồi" của Lương Thâm, Giản Thượng Ôn không những không chột dạ mà còn cố ý nháy mắt tinh nghịch, giống hệt một con cáo nhỏ ranh mãnh, sau đó quay người về phía quầy bar.
Dư Xán Xán nhìn thấy cậu chỉ rót một ly nước, tò mò hỏi:
"Tiểu Ôn, cậu không ăn được hải sản, vậy buổi tối định ăn gì đây?"
Nghe thấy câu này, Ôn Cẩm cũng phản ứng lại, vội nói:
"Giản ca, là lỗi của em. Em không nghĩ đến chuyện này... Hay để em cùng anh đi tìm đạo diễn xem có thể thương lượng đặt thêm món khác không nhé?"
Giọng điệu chân thành, vẻ mặt đầy thiện chí, giống như đang thật sự quan tâm.
Nhưng chỉ có Giản Thượng Ôn mới hiểu, nếu thật sự quan tâm như vậy, thì lúc cậu vừa nói dị ứng hải sản, Ôn Cẩm đã phải quan tâm từ sớm rồi, chứ không đợi đến tận bây giờ, sau khi có người nhắc mới lên tiếng.
Giản Thượng Ôn hiểu rất rõ trò diễn này, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, đáp:
"Không sao đâu, vốn dĩ tôi cũng không ăn nhiều, coi như giảm cân đi. Mọi người cứ ăn đi, đừng bận tâm đến tôi."
Những khách mời khác thấy cậu đã nói vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!