Chương 80: Chân tướng (2)

Phượng Trữ nhíu mày:

"Còn có nói cái gì nữa chứ, hắn có bao nhiêu chán ghét ta nương cũng không phải không biết: Hiện tại bọn họ chỉ sợ là đã trở lại Long gia, chờ cha mẹ trở về đâu:"

Kiều Lỵ không nói, bà ta đi qua đi lại vài bước, sau đó ngồi ở trước bàn:

Phượng Trữ ở một bên chờ bà ta, đợi nửa ngày không thấy nói câu gì, có chút sốt ruột:

"Nương, ta biết lần này ta đem lại cho cha mẹ phiền toái không nhỏ, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng: Chỉ cần cứu Lam Hổ ra, về sau ta nhất định đều nghe theo nương, nương nếu cảm thấy ta quấy nhiễu thanh tĩnh của cha mẹ, ta có thể cùng Lam Hổ rời đi, về sau không trở lại nữa:"

Kiều Lỵ vẫn không nói lời nào, Phượng Trữ không dám lại ầm ỹ, đợi hơn nửa ngày, rốt cục nghe được Kiều Lỵ nói: "Long Tam tính xử trí Lam Hổ như thế nào?"

Phượng Trữ vội vàng trả lời: "Hắn nói Lam Hổ ba phen bốn bận tìm Long gia phiền toái, lại muốn giết đồ giả kia, cho nên không có nhưng năng tha cho hắn:"

"Hắn muốn giết Lam Hổ sao?"

Phượng Trữ nghe thấy thì nóng nảy:

"Nương, hiện tại bọn họ vừa trở về Long gia, nếu có chút sát tâm, cũng không động thủ nhanh như vậy, chúng ta đi cứu vẫn còn kịp: Nương cùng cha mau đến Long gia, chúng ta nội ứng ngoại hợp, nhất định có thể cứu Lam Hổ ra:"

Kiều Lỵ lại không nói, Phượng Trữ đợi một hồi, thật sự là lại nhịn không được, lớn tiếng nói: "Nương…"

"Đừng ầm ỹ! Mới gặp chút việc nhỏ đã la đến la đi rồi:"

"Đây không phải việc nhỏ, thời gian cấp bách, Lam Hổ mệnh ở sớm tối, như thế nào là việc nhỏ?" Phượng Trữ càng nói càng lớn giọng, Kiều Lỵ vỗ mạnh cái bàn, tức giận quát: "Lam Hổ, Lam Hổ, ngươi có chút đầu óc nào không đó, hắn coi ngươi như rác rưởi, ngươi còn ba ba nhớ kỹ hắn làm chi:"

Phượng Trữ nghe thấy cũng nổi giận: "Lam Hổ làm sao chỉ coi ta như rác rưởi? Nương căn bản là không muốn giúp ta có phải không?"

"Ngươi đây là cái thái độ gì?

"Kiều Lỵ giận dữ đập bàn: Phượng Trữ lui một bước, nhìn chằm chằm Kiều Lỵ, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nói:"Nương, nếu như nương không giúp ta cứu Lam Hổ ra, đừng trách ta đi tìm cha:"

Kiều Lỵ mạnh mẽ đứng lên: "Ngươi đây là cái ý tứ gì?"

"Bà không cho ta gặp cha, cũng không phải là sợ phiền nhiễu việc tầm bảo, trong lòng bà có quỷ có phải hay không? Ta nói tỷ muội song sinh, bà cư nhiên không có phản bác cùng kinh ngạc, ngược lại lần nữa truy vấn Long Tam nói với ta gì đó? Bà sợ cha biết đúng hay không? Cha bây giờ còn nghĩ đến người bên cạnh Long Tam là ta, đúng hay không? Bà sợ ta đi tìm phụ thân, để cho ông ấy nhìn thấy có hai nữ nhi giống nhau như đúc, ông ấy chắc chắn nghi ngờ, đúng hay không?"

"Toàn là nói bậy, cha ngươi cùng ta chỉ có một nữ nhi là ngươi, chẳng lẽ sinh bao nhiêu cái đứa nhỏ cũng không biết sao? Nương đã nói với ngươi, cái đồ kia nhất định là do Long gia tìm đến để đối phó Phượng gia chúng ta, sợ ở trước mặt chúng ta lộ ra, cho nên mới nói ra là mất trí nhớ:"

"Long gia thật đúng là quá giỏi, làm thế nào có thể tìm được hai người giống nhau như đúc chứ?" Phượng Trữ nhìn chằm chằm Kiều Lỵ cười lạnh:

"Ta nghe nói năm đó là bà ôm ta tới tìm cha, rốt cuộc sinh bao nhiêu đứa, cũng không phải là do nương nói bao nhiêu thì tin bấy nhiêu sao? Song sinh vốn rất hiếm gặp, cha nghĩ chỉ có một đứa cũng thực bình thường, nhưng bà vì sao muốn giấu diếm?"

"Hừ, khẳng định là Long Tam kia cùng ngươi nói hươu nói vượn chứ gì? Ngươi hỏi rất hay, ngươi tự ngẫm lại xem, nương vì sao phải giấu diếm? Một đứa nhỏ hay hai đứa nhỏ, đối nương có cái ảnh hưởng gì chứ, nương dấu một đứa đi, có chỗ tốt gì?"

Kiều Lỵ một ngón tay chỉ vào trán Phượng Trữ: "Ngươi nghe người khác xúi giục, lại chất vấn nương, cũng không động não suy nghĩ chút gì sao:"

"Ta là đầu óc không tốt, không thể nghĩ ra được tiền căn hậu quả này, nhưng chuyện cũ trước kia cha lại rất rõ ràng:

Nương, bà không cho ta gặp ông ấy, nhất định là có nguyên do, ta không ngốc, không muốn quản chuyện xưa của bà, ta chỉ muốn nương cứu Lam Hổ ra, về phần chuyện của nương, ta sẽ làm như không biết, nhưng nếu nương thấy chết mà không cứu, ta cũng chỉ đành hướng cha xin giúp đỡ:

Cha nhìn thấy hai nữ nhi, tự nhiên sẽ chấn động, tinh tế truy cứu, vô luận nương muốn giấu giếm là cái gì, chỉ sợ đều giấu không được:"

Kiều Lỵ lạnh nhạt cười: "Hài tử ngốc, còn nói con không ngốc, nương cùng cha cảm tình hơn hai mươi năm, nào có cái gì không hiểu nhau, làm gì có chuyện giấu giếm ông ấy, con nháo đến nháo đi, trừ bỏ làm cho nương bực mình, còn có thể như thế nào?

Cái đồ giả kia cùng con bộ dạng giống nhau, nương sơ sơ biết nàng ta là giả, tự nhiên cũng chấn động, chính là sự tình trải qua đã lâu, nương làm sao còn có thể cả kinh nữa:

Chuyện cứu Lam Hổ không phải đơn giản như vậy, dù sao nương cũng phải hảo hảo cân nhắc, nghĩ ra cái biện pháp vẹn toàn mới tốt:"

Phượng Trữ nghe xong lời này, nghĩ nghĩ, sắc mặt rốt cục hòa hoãn lại: Kiều Lỵ kéo ghế dựa, đối nàng nói: "Ngồi xuống:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!