Phượng Trữ từ lần nói chuyện đó đến lúc xuất phát tìm bảo vật, đều không có cơ hội cùng Kiều Lỵ lại hảo hảo tâm sự: Bảo Nhi lần đó quả nhiên là sợ hãi, vì thế Phượng Trữ dành thực nhiều thời gian bồi nàng, lại cho nàng một sinh nhật vô cùng náo nhiệt vui vẻ:
Cũng may tiểu hài tử dễ quên, mấy ngày sau, cũng không còn nhớ rõ: Bất quá nàng không hề nguyện ý xuất môn, luôn bám lấy Phượng Trữ không rời:
Phượng Trữ thương yêu Bảo Nhi rất nhiều, nàng cảm thấy bản thân có lỗi với đứa nhỏ này rất nhiều, là nàng phạm sai, sinh đứa nhỏ này ra liền lưng đeo tội danh, nàng đã không chịu trách nhiệm được với bản thân, còn ảnh hưởng cho cuộc sống về sau của đứa nhỏ:
Phượng Trữ luôn lo lắng Bảo Nhi sau này bị người khác chỉ trỏ mà thương tâm, sợ Bảo Nhi sẽ tự trách mình, càng sợ Bảo Nhi sau này bởi vậy mà thân phận chịu ủy khuất: Cho nên nàng luôn nghĩ sẽ đối Bảo Nhi tốt một chút, dù cho chỉ được một chút:
Nguyên nhân vì như thế, đối với ân oán hai nhà Long Phượng, Phượng Trữ vẫn thực để bụng muốn giải quyết thật tốt, bởi vì chỉ có đem những chuyện loạn thất bát tao đó xử lý hết, nàng mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở Long gia mà sống, nàng mới có thể được cha mẹ chấp nhận và chúc phúc:
Như vậy, Bảo Nhi cũng mới có thể vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, có gia đình đầy đủ, có tuổi thơ vui vẻ: Phượng Trữ nghĩ, nàng nhất định phải dạy Bảo Nhi vô luận gặp phải chuyện gì cũng phải dũng cảm đối mặt, dùng chân thành và yêu thương đối đãi, mới có thể vui vẻ viên mãn, tối thiểu, cho tới bây giờ nàng cũng tin tưởng như thế:
Cho nên Phượng Trữ kiên quyết nói với Bảo Nhi, nàng nói cho Bảo Nhi biết chính mình cùng Long Tam có việc phải đi xa nhà, Bảo Nhi quả nhiên không thuận theo ôm nàng oa oa khóc, tiểu oa nhi không chịu nghe đạo lý, nghe không hiểu nguyên do, chỉ có thể kiên trì dỗ dành:
Phượng Trữ đi tìm Long Nhị, yêu cầu Long Nhị hỗ trợ dỗ Bảo Nhi, dù sao sau khi nàng cùng Long Tam đi rồi, Long Nhị cũng là người chiếu cố giám thị Bảo Nhi, nếu hắn không học cùng Bảo Nhi hảo hảo ở chung, Phượng Trữ thật cũng không yên tâm rời đi:
Kết quả Long Nhị cũng cùng Phượng Trữ thương lượng: "Nếu không ngươi vẫn là đừng đi đi, việc này giao cho lão Tam cùng cha ngươi xử lý là được:"
"Như vậy Nhị bá có thể yên tâm sao?"
"Lão Tam làm việc, ta tất nhiên rất yên tâm:" Long Nhị nói lời thật tâm:
"Nương của ta có thể yên tâm sao?
"Long Nhị không nói, hắn nhíu mày, tất nhiên hiểu được nếu không có Phượng Trữ bên trong làm người bảo lãnh, Kiều Lỵ kia càng có lý do nháo không ngớt, hắn đang cân nhắc xem Kiều Lỵ nháo nhiều hơn hay là tiểu oa nhi Bảo Nhi kia nhiều hơn: Nhưng Phượng Trữ khiến cho hắn rất nhanh quyết định, bởi vì Phượng Trữ nói:"Cũng tốt, ta không đi, theo Bảo Nhi ở trong phủ chơi đùa, dù sao Long Tam không ở đây, hai mẹ con chúng ta càng tự do tự tại:"
Long Nhị mắt nhíu lại, nhanh nói: "Ta nghĩ ngươi vẫn nên đi thôi:" Kiều Lỵ quạu cọ cùng với Bảo Nhi ai oán, lại cộng thêm Phượng Trữ chơi xấu tới khó chơi, lão Tam không ở nhà không có người quản nàng, đến lúc đó trong lòng nàng không thoải mái, ở trong đầu nháo ra đủ kiểu phá hoại, kia càng khó ứng phó:
Huống hồ vừa rồi nàng nói lời này rõ ràng chính là ám chỉ uy hiếp, không theo ý của nàng, chỉ sợ cũng không chỉ có hắn mỗi ngày sáng sáng chiều chiều đều gặp tai ương, mà nàng nay thân phận không giống như trước, hắn thật là không thể dùng thủ đoạn hung ác đối phó với nàng:
Long Nhị nghĩ vậy rồi nhấn mạnh thêm một lần: "Ngươi vẫn là theo lão Tam cùng đi đi, mau chút xử lý hết sự tình rồi trở về:"
"Vậy Bảo Nhi thì sao?"
Long Nhị cắn răng đáp ứng: "Giao cho ta: Ta chắc chắn sẽ làm cho Bảo Nhi vui mừng hoan hỉ vô cùng cao hứng đưa các ngươi khởi hành:"
Hôm trước khi khởi hành, Long Nhị quả nhiên đón Bảo Nhi qua bồi dưỡng cảm tình, Phượng Trữ lo lắng, vụng trộm trốn một bên nhìn xem, chỉ thấy Long Nhị cùng Bảo Nhi mặt đối mặt ngồi nhìn nhau, Bảo Nhi thực vô tội thực khẩn trương nhìn Long Nhị, Long Nhị không nói lời nào, nàng cũng không dám nói:
Phượng Trữ ở một bên đợi nửa ngày, thấy Long Nhị chỉ ngồi bất động, tiểu Bảo Nhi đáng thương nhà nàng cũng phải cứng người ngồi theo:
Phượng Trữ đau lòng muốn chết, đang định xắn tay áo xông lên đi cho Long Nhị vài đấm vì nữ nhi trút giận, lại thấy Bảo Nhi cuối cùng ngồi đã mệt, giương cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái thanh tú, rồi sau đó mắt mơ mơ màng màng một chút một chút, sắp thiếp ngủ:
Long Nhị mặt lộ vẻ khó xử, trái phải nhìn xung quanh giống như muốn gọi người hỗ trợ, Phượng Trữ cũng dùng lại xem, nhìn một hồi thấy Bảo Nhi ngồi không vững, thân mình lắc lắc nghiêng hẳn về một phía, Long Nhị đành đưa tay đỡ lấy nàng:
Bên ngoài phòng Phượng Trữ sốt ruột, bên trong phòng Long Nhị trong lòng đang chửi chó mắng mèo, hắn vốn định cùng Bảo Nhi đến nói chuyện rõ ràng, cho Bảo Nhi hiểu cha mẹ nàng phải ra ngoài, nàng do Nhị bá phụ là hắn đây tạm quản, muốn dặn dò nàng phải nghe lời, không được cáu kỉnh khóc sướt mướt, nhưng khi hắn bị đôi mắt nhỏ trên gương mặt phấn nộn của oa nhi này nhìn thẳng, hắn không biết nên mở miệng như thế nào:
Vì thế hắn ngồi, phấn oa nhi cũng ngồi, còn nhìn nhìn hắn như vậy, nhìn đến mức trong lòng hắn cảm thấy không được tự nhiên:
Sau đó không đợi hắn nghĩ ra đối sách, nàng cũng không nói tiếng nào đã ngã đầu muốn ngủ? Cứ như vậy ngồi nghiêng đầu ngã hẳn về một phía, là ngủ thật hay là muốn hù dọa hắn vậy?
Long Nhị nâng đầu nhỏ của Bảo Nhi, thấy nàng từ từ nhắm hai mắt ngủ luôn, trong lòng thật sự là bất đắc dĩ tới cực điểm, nhưng cứ nâng nàng như vậy cũng không phải là biện pháp, hắn cẩn thận nhấc nàng lên ôm vào trong ngực, tính nếu một hồi nàng không tỉnh hắn sẽ kêu nha hoàn lại đây nhấc nàng đi:
Nhưng ôm vào lòng không bao lâu, Bảo Nhi lại dám chảy nước miếng khò khè, dính lép nhép lên người hắn:
Long Nhị tái hết cả mặt, đang định ngẩng đầu gọi nha hoàn, lại liếc mắt nhìn thấy ngoài cửa sổ thò ra cái đầu Phượng Trữ đang dòm chăm chú, nàng nhìn trộm đã không nói làm gì, cư nhiên còn dám che miệng cười:
Long Nhị tức giận hét lớn: "Phượng Trữ!"
Phượng Trữ "vèo" một chút lùi đầu về, rồi sau đó là "thùng thùng thùng" chạy như điên đi khỏi, xa xa truyền đến tiếng cười ha ha không dứt: Long Nhị cực kỳ bực bội, nữ nhân chính là phiền toái mà, vô luận lớn đến đâu cũng vẫn cư xử như con nít, tìm lão bà sinh đứa nhỏ chính là tự tìm tội chịu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!