Chương 5: Sờ soạng gặp nạn

Nói đến từ sau khi Phượng Trữ bị Nhị gia cảnh cáo, quả thật trở nên thành thật: Dư nương mỗi ngày đều đến thăm nàng, cũng không biết là vì giám thị hay tra tấn nàng, hoặc là bị nàng tra tấn:

Dù sao Phượng Trữ cùng nàng ngồi như vậy cũng không vui vẻ gì, nàng biết Dư nương không vui: Nàng cảm thấy Dư nương không có hứng thú quan tâm đến những việc vặt trước kia của nàng, tủ như chuyện nhà nàng, chuyện tướng công của nàng, Dư nương nói không nhiều lắm, trừ bỏ này nọ, Phượng Trữ cùng nàng thật sự không có chuyện nào để nói:

Rất nhiều thời điểm, hai người ngồi như vậy:

Bất quá Phượng Trữ không phải người không có lương tâm, nàng luôn thay Dư nương suy nghĩ, tỷ như "Dư nương a, ngươi tuổi đã lớn, ngồi như vậy có phải mệt lắm hay không, nếu không ta cùng ngươi đi dạo đi?

"nàng nghĩ vừa đi vừa xem phong cảnh so với ngồi ở đây tốt hơn: Kết quả Dư nương nói:"Làm con dâu người khác, phải chịu khó, sao có thể ngồi một hồi lại phiền:

"Cho dù ngại phiền cũng dám nói nàng già? Dư nương trong lòng mất hứng: Nhưng nói không kinh ngạc là giả, Phượng Trữ kia trong lòng có quỷ, nào dám minh mục trương đảm lộng oai: Phượng Trữ lại nói,"Dư nương a, ngồi lâu như vậy, ngươi có đói bụng không?

"đói bụng liền có lý do đi đến phòng bếp lấy điểm tâm linh tinh đi: Dư nương chỉ nói,"Dùng cơm trưa mới qua một canh giờ, làm sao mà đói?

"Phượng Trữ nâng cằm, nghĩ rằng nàng hỏi sai lầm rồi, nàng nên hỏi nàng có tham hay không? Bất quá hỏi một lão nhân gia nghiêm túc như vậy có tham hay không, có phải không phúc hậu quá hay không? Thật sự không được, Phượng Trữ đành phải quay lại đề tài"ẹ a, ngươi nói cho ta biết, cái bảo vật bị ta trộm đi là cái gì vậy? Có dạng gì? Lớn bao nhiêu?

"Dư nương uống trà, không đáp: Phượng Trữ lại hỏi:"Ta có thể có đồng lõa hay không? Ta một người có thể trộm được sao?"

Dư nương giữ cái chén một chút, mắt quét qua nàng liếc một cái: Phượng Trữ chống đầu, có chút buồn bã ỉu xìu đùa nghịch cái chén của nàng, nàng chơi một chút, đột nhiên ngồi thẳng dậy,

"Mẹ a, không bằng chúng ta liên thủ phá án đi: Ta bị như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tâm tình cũng không tốt: Ngươi cũng mệt, không giải quyết được vấn đề, tâm tình cũng không tốt:"

Lần này Dư nương mới nói chuyện, nàng nói: "Ngươi mau đem chuyện quá khứ nghĩ ra, đó là giúp ta một đại ân, nay điên không điên, ngốc không ngốc, phá cái gì án?" nàng không tín nhiệm Tam phu nhân này, không thể cho nàng cơ hội làm những chuyện loạn thất bát tao, "Ta đã phái người đi thỉnh cao tăng, đến lúc đó đi trừ tà:"

Nàng cũng không tin uống thuốc, tác pháp, đụng người…:: vẫn không có tác dụng, chẳng lẽ không có cách thấy bộ mặt thực của nàng:

Trừ tà?

Phượng Trữ nghe xong càng cảm thấy không thích phương pháp này, nàng đơn giản nằm úp sấp ở trên bàn giả chết, nàng không vui, nàng không muốn làm bộ vui vẻ:

Qua mấy ngày chịu khổ như vậy, Phượng Trữ rốt cuộc chịu không nổi, nàng quyết định phải không ngừng vươn lên, nếu không có người nguyện ý tín nhiệm nàng, nàng tự đem chuyện của mình nhớ lại, chính mình tìm ra chân tướng được không?

Nàng không cầu gì khác, cho dù bị chuyện xấu quấn lấy cũng chịu được, nay chính mình hồ đồ, còn phải xem sắc mặt để sống, cái này nàng sao có thể chịu được:

Qua việc không cho nàng về nhà mẹ đẻ nàng đã thấy rõ ràng, không phải là đổi biện pháp giam lỏng mà thôi, nếu nàng trộm bảo vật của Long gia bọn họ, sau đó về nhà mẹ đẻ, bọn họ sợ nàng chạy:

Nàng không chạy, nếu là nàng trộm, điều tra rõ chân tướng, còn trở về nhà bọn họ, nàng mặc dù không có trí nhớ, nhưng cảm thấy cắn rứt, thấy thẹn với lương tâm phải có:

Mấy ngày ở Long gia nàng cũng biết rõ, Long gia xác thực như lời Dư nương nói, cho dù không thích nàng, nhưng quả thật không để nàng đói đến đông lạnh, không đánh không mắng, còn có Tiểu Thanh cô nương tốt bụng chiếu cố nàng:

Nàng quan sát nhóm phó dịch làm việc trong phủ, đều cũng có quy có củ, đoan đoan chính chính, Long phủ người ta là chính phái: Cho nên Phượng Trữ phân tích, chính mình gặp chuyện ắt phải có nguyên nhân:

Nghĩ như vậy, khát vọng cởi bỏ câu đố trong lòng nàng càng tăng lên: Nàng suy nghĩ, quyết định bước đầu tiên chính là đi con sông nơi nàng gặp chuyện không may coi trộm một chút:

Ban đêm, trăng lên cao, mây mờ che phủ, đúng là thời điểm tốt để ăn trộm hoạt động: Phượng Trữ tránh thoát thị vệ tuần tra ban đêm, lặng lẽ đến dưới vách tường, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài:

Nàng nhìn trái nhìn phải, nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy không có ai phát hiện mình, ngây người một hồi, ngẫm lại loại tình huống này, chính mình có thể đem này nọ trộm ra ngoài cũng có khả năng:

Nàng xoay người chạy về hướng phố xá, chạy qua hai dãy phố, nhảy lên một nóc nhà, nhảy qua vài cái thì tìm được chỗ cao nhất, nàng dừng lại đưa mắt nhìn bốn phía, thành xây ngay ngắn, tuy rằng rất lớn nhưng cũng tìm được đúng phương hướng, chỗ cửa thành cũng không khó tìm:

Phượng Trữ mới sáng sớm đã hỏi thăm tốt lắm, nơi tìm ra nàng là phía nam sông đào giao hà đạo bảo vệ thành, kêu mạc hà: Phượng Trữ muốn đi đến đó nhìn một cái, nhìn xem có thể tìm được chút ấn tượng, hoặc là tìm được manh mối gì:

Kế hoạch của nàng là, vụng trộm đi, lại vụng trộm trở về: Nếu thật có thể tìm ra cái gì, nàng tra ra chân tướng sẽ nói cho Long gia, bằng không vô luận hiện nay nàng nói cái gì, người Long gia đều cảm thấy nàng có quỷ kế:

Nếu không tìm được cái gì, nàng coi như không đi ra ngoài, như vậy Long gia đỡ loạn tưởng:

Chỉ là Phượng Trữ không nghĩ tới, nàng đi một quãng đường xa, rốt cuộc tới cửa thành, lại phát hiện của thành đóng chặt, binh đại ca giữ cửa thành nói cho nàng, phải chờ tới giờ mẹo, nhóm nông hộ ra bón phân mới có thể mở cửa:

Phượng Trữ bông nhiên nghĩ ra một kế, chạy nhanh tới binh đại ca cầu tình nói tỷ tỷ gả đến thành lân cận bỗng nhiên sinh bệnh nặng, bên người không có ai chăm sóc, nàng vội đi qua cứu mạng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!