Chương 40: Bị người bức hôn

Phượng Trữ tiễn Long Tam đi rồi liền cảm thấy trong lòng không yên, nàng vốn tưởng rằng nàng rất nhanh liền có thể thích ứng những ngày không có hắn, dù sao mỗi một ngày nàng đều tự động viên chính mình, chuẩn bị tốt tâm lý là Long Tam không ở đây, mà khi Long Tam thật sự ra đi, nàng lại phát hiện mỗi ngày của nàng thật sự không dễ chịu lắm:

Nàng nhớ hắn, so với lúc mang theo Bảo Nhi rời nhà trốn đi kia còn nhớ hơn: Mỗi khi nàng rảnh rỗi sẽ nghĩ đến, hắn đang ở nơi nào, đang làm cái gì? Có bị đói hay không? Có bị lạnh hay không? Có … nhớ nàng như nàng đang nhớ hắn hay không?

Ngày rất nhanh qua đi, hai tháng trong nháy mắt đã qua, nhưng Long Tam vẫn chưa có trở về: Phượng Trữ có chút lo lắng, có phải hắn đã xảy ra chuyện gì hay không?

Nhưng nàng nhận được thư của Long Tam, thư viết rất đơn giản, nói hắn hết thảy đều mạnh khỏe, nàng ở nhà phải hảo hảo chiếu cố chính mình cùng Bảo Nhi, hắn còn có chút việc còn chưa xong, sẽ rất nhanh trở về:

Phượng Trữ nghĩ, đại khái chắc bởi vì hắn xử lý chuyện không tốt, cho nên hắn không thể trở về đúng kỳ hạn kia: Nàng an ủi chính mình, Long Tam đã nói, chậm nhất là ba tháng hắn sẽ trở lại:

Nhưng rồi ba tháng cũng trôi qua, Long Tam vẫn chưa có trở về, lần này ngay cả thư cũng không có: Phượng Trữ từ lo lắng biến thành mất hứng, lời nói của nam nhân quả nhiên không đáng tin:

Lúc ra đi rõ ràng rất tự tin, nói chậm nhất sau ba tháng sẽ trở lại, hơn nữa hắn còn tin tưởng tràn đầy rằng chưa đầy ba tháng là có thể về nhà, đến lúc đó muốn nàng cho Bảo Nhi gọi hắn là cha: Kết quả thì sao? Ngày đã sắp hết, hắn thì một chút tin tức cũng không có:

Bảo Nhi cũng thấp giọng hỏi Phượng Trữ: "Nương nương, thúc còn trở về không?" Bộ dáng Bảo Nhi thương tâm cùng đáng thương làm cho Phượng Trữ đau lòng, nàng ôm Bảo Nhi an ủi:

"Thúc có việc, trễ vài ngày nữa mới có thể trở về: Bảo Nhi đừng lo lắng:"

Trong lòng nàng đem Long Tam ra mắng một trăm lần, nàng biết hắn cùng Bảo Nhi rất thân thiết, Bảo Nhi chắc chắn sẽ bị thương tâm:

Lại qua một tháng, Phượng Trữ từ tức giận chuyển sang lo lắng: Long Tam là người có chữ tín, hắn có phải thật sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

Phượng Trữ không biết người giang hồ là gì, cũng không biết Long Tam có bằng hữu thế nào, vì thế nàng đành bắt lấy Chung Bác đề ra nghi vấn, nhưng Chung Bác cũng không biết hướng đi của Long Tam, hắn thấy hai mẹ con Phượng Trữ sốt ruột, liền đi tìm bằng hữu giang hồ hỏi thăm:

Mấy ngày sau, rốt cuộc cũng có tin tức:

"Tẩu tử, không ổn, nghe nói đại ca lại bị Bích Vân Cung gây khó dễ:"

"Bích Vân Cung là cái gì?" Phượng Trữ thấy Chung Bác hoảng đầu hoảng não mà lo theo:

"Là một tổ chức trong giang hồ:"

"Là hắc đạo sao?"

"Bọn họ khống chế được hơn phân nửa mối mua bán ngọc thạch đá quý, chỉ cần có đồ có giá trị đều tham dự, ở trong giang hồ thanh danh cũng không tốt:"

"Tổ chức giang hồ chuyên buôn bán?"

Phượng Trữ nhíu mày: "Long Tam tại sao lại chọc đến bọn hắn? Long gia cướp mối làm ăn của Bích Vân Cung bọn họ sao?"

Chung Bác vỗ đầu chính mình, tự trách nói: "Tẩu tử, việc này chỉ trách ta, đại ca đều là vì ta, mới cùng Bích Vân Cung kia kết thù kết oán:"

Phượng Trữ mắt nhíu lại, rất khí thế quát: "Ngươi thành thật nói cho rõ ra đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Chung Bác bị bộ dáng hung ác của Phượng Trữ làm hoảng sợ, rụt lui cổ kể lại chuyện xưa: Nguyên lai lúc trước là Chung Bác cùng người của Bích Vân Cung xảy ra xung đột, sau lại bị người của Bích Vân Cung một đường đuổi giết, trong lúc đấu đá thì đụng phải Long Tam, Long Tam không quen nhìn người Bích Vân Cung không phân rõ phải trái cùng kiêu ngạo khí diễm, ra tay tương trợ:

Nhưng Bích Vân Cung kiểu gì cũng không chịu buông tha, Long Tam vì giúp Chung Bác tránh ngày sau phiền toái quấn thân, vì thế vì hắn ra mặt đàm phán với quản sự Bích Vân Cung, hy vọng chấm dứt việc này!

Sau lại không dự đoán được việc này lại khiến Bích Vân Cung cung chủ Vân Nhiễm Hương đích thân xuất mã, mà Vân Nhiễm Hương kia đối Long Tam nhất kiến chung tình, về sau nhớ mãi không quên: Phiền toái của Chung Bác đã không còn, nhưng Long Tam từ đó về sau bị Vân Nhiễm Hương làm phiền không dứt:

Phượng Trữ nghe xong, mi cũng không nhíu, nhưng gương mặt so với ăn ớt còn khó coi hơn: Chung Bác bị nàng trừng đến phát sợ, cẩn thận nói: "Tẩu tử, đại ca tuấn tú lịch sự, phong độ ngời ngời, võ nghệ cao cường, tính tình lại ôn hòa, dễ dàng khiến các cô nương hâm mộ, nhưng trừ bỏ tẩu tử, đại ca chưa từng đề cập qua với ta về cô nương khác, từ điểm này là thấy, đại ca đối tẩu tử chắc chắn không giống như người khác… Ân, ý của ta là, tuy rằng mụ la sát của Bích Vân Cung kia đối đại ca một mới tình si, nhưng là đại ca nhất định sẽ không thích:

Bằng không, thời gian trước cũng sẽ không bị người của Bích Vân Cung đả thương …"

"Đả thương?" Phượng Trữ tức giận công tâm, bỏ qua một bên Chung Bác kia không được tự nhiên giải thích an ủi, trực tiếp bắt lấy trọng điểm:

"A?"

Chung Bác có chút nóng nảy, chẳng lẽ tẩu tử vẫn chưa biết việc này? Hắn nói lỡ miệng rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!