Chương 20: Võ nghệ cao cường

Tư thế của Phượng Trữ không chỉ làm nhóm thích khách kinh ngạc mà còn dọa cho hộ vệ Long gia một cú sốc, Dư nương ở trong phòng cũng thay đổi suy nghĩ: Nàng nắm chặt hai tay, vừa sợ vừa nghi, Phượng Trữ này thế nhưng thâm tàng bất lộ? Ở Long gia ba năm có thể làm người ta không biết nàng là cao thủ:

Lúc nãy Phượng Trữ hét một tiếng lâm trận, Dư nương nghe được trong lòng run lên, nàng không hiểu lắm cái gì là võ công binh pháp kỳ trận nhưng nàng biết trong đình viện, ốc trạch của Long gia tất cả đều là kỳ trận, để bảo vệ an toàn:

Trong nhà có phó dịch phòng vệ, tuy rằng mỗi người không phải là võ nghệ cao cường nhưng đều được huấn luyện qua trận pháp, đối kháng địch xâm nhập: Trận pháp này kỳ thật cùng kỳ trận bố thạch có lên quan:

Nàng ở Long phủ cả đời cũng không phân biệt được cái gì trận này trận kia, nhưng Phượng Trữ lại biết:

Ai ní Phượng Trữ là đơn thuần vô tội, cái gì cũng không biết, Dư nương là người thứ nhất không tán thành: Hiện chủ nhà không có nhà, chỉ mong nàng đừng đột nhiên hồi nguyên hình, thừa dịp làm loạn là may rồi:

Phượng Trữ không biết chỉ cách một cánh cửa nhưng trong lòng Dư nương lúc này có trăm ngàn suy nghĩ, nhưng chính nàng lúc này cũng chợt nghĩ ra được có cái gì không thích hợp:

Nhóm thích khách đó vì sao phải tấn công người cùng nhà cửa? Nơi này không có người quan trọng, không có bảo vật: Hơn nữa kẻ dẫn đầu này công phu không đến nỗi xuất thần nhập quỷ, nàng nghĩ chỉ cần liều chết một trận cũng có thể bắt hắn: Thứ như vậy cũng dám đến Long phủ?

Phượng Trữ đang còn suy nghĩ thì đối phương đã hét lớn một tiếng: "Lên

"Nhóm thích khách che mặt liền vọt lên, Phượng Trữ nghe được có hộ vệ phía sau kích động khẽ kêu, bỗng nhiên nàng hiểu được, những cao thủ trong phủ cũng không có ở đây, động tĩnh lớn như vậy tại sao họ lại không tới? Sợ là nơi khác còn có chém giết: Mục đích chân chính của thích khách cũng khôn phải là ở nơi này: Phượng Trữ giương đao lên, hét lớn một tiếng sát rồi nhảy lên, hướng tên thủ lĩnh kia mà tới, tiếng đao vù vù, nàng một bên đánh còn một bên hướng nhóm hộ vệ kêu:"Đừng loạn, ổn định, che chở nhà:"

Dư nương còn ở bên trong, nha hoàn tay không tấc sắt cùng sai vặt cũng trốn ở bên trong, họ cũng là người nhà của nàng, Long Tam không ở đây, bảo hộ người nhà là trách nhiệm của nàng:

Phượng Trữ cũng không biết mình có bao nhiêu năng lực, nàng không nhớ rõ đã tập võ ở đâu, nàng không nhớ rõ sư phụ là ai, nàng cũng không nhớ rõ đã cùng ai giao thủ, nhưng nàng biết võ, mỗi một chiêu thức, mỗi một quyền cước của nàng tự nhiên bật ra trong đầu, đại đao trên tay uy vũ uy phong, nàng không để ý đến người khác, chỉ hướng về tên cầm đầu liều mạng chém giết:

Thích khách cầm đầu bị Phượng Trữ đuổi đánh, hai người chạy đến nóc nhà, lại từ nóc nhà nhảy xuống, người nọ dần dần thiếu kiên nhẫn, hắn vừa ra sức chống đỡ, một bên hướng những tên còn lại hét lớn: "Mau bắn tên, bức người trong phòng ra ngoài:"

Phượng Trữ hiểu được mục tiêu bọn họ nhắm đến là Dư nương, người hầu khác đều không trọng yếu, nhưng Dư nương đối với chủ tử Long gia mà nói cũng là người thân, nếu thích khách ở nơi khác không thể thắng, chỉ cần bắt được Dư nương là có thể làm Long gia đi vào khuôn khổ:

Nghĩ đến đây, Phượng Trữ bông tha cho tên thích khách cầm đầu trước mắt, ngược lại chạy tới chỗ tên định đốt lửa: Tên thích khách cầm đầu kia thoát khỏi khốn khổ, cũng cố chạy tới chỗ phòng Dư nương:

Nguyên bản kế hoạch rất đơn giản, đối phó một đám hộ vệ cấp thấp, chỉ bằng bọn họ là dư sức bắt cái lão thái bà đó, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra cái ả đàn bà hung tợn như con cọp:

Hắn một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, giết đỏ cả mắt, mắt thấy sắp vọt tới trước cửa phòng Dư nương, chỉ cần đi vào, bắt lấy lão thái bà, thắng bại cao thấp lập tức sẽ hiện ra:

Hắn đá ngã lăn một tên hộ vệ, tay lại chém ngã một tên khác, hắn hung hăng đá ván cửa, nha hoàn cùng gã sai vặt trong phòng sợ hãi kêu lên, thích khách thủ lĩnh liếc mắt một cái liền thấy được lão thái bà cũng ở bên trong, trong lòng mừng rỡ, đang muốn tiến lên bỗng nhiên phía sau có một trận gió lạnh thổi tới, hắn vội vàng xoay người nhưng tránh không kịp, trên cánh tay đã bị chém một vết to:

Phượng Trữ cũng không ngừng, vung đao chém nữa, thích khách kia không có biện pháp chỉ phải mau mau tránh xa, nhảy đến trước cửa, thối lui hướng trong viện:

Phượng Trữ phi thân mà lên, từng bước ép sát, "Thấy cái mình thích là thèm, không hề phòng bị, ngươi phạm vào điều tối kỵ, chết cũng đáng:

"Dư nương nhìn bộ dạng chém giết của Phượng Trữ, trong lòng nghĩ: ngay cả những lời trên giang hồ cũng nói ra, cái gì mà tiểu thư khuê các hồ châu, quả nhiên là lừa đảo: Lúc này thích khách bị chém ngã trong viện không ít, lửa cũng ngày cành mạnh lên, Phượng Trữ một bên đem thích khách vây ở một góc, một bên quay đầu hô to:"Mau che chở Dư nương đi:"

Mọi người nhanh ôm lấy Dư nương theo nhóm hộ vệ đi ra khu vực an toàn bên ngoài, thích khách thấy lão nhân đã ra, liều chết hướng phía trước mà đi, Phượng Trữ đi trước làm gương, một đao lại một đao, tả hữu khai chiến, lấy thân bảo vệ phía sau Dư nương, chém ngã hai người, chắn nhóm thích khách trong viện:

Dư nương được mọi người che chắn trốn thoát, nhìn thấy xa xa có hai nam phó cầm côn bổng chạy về hướng này, nàng cầm chặt cổ tay một người hỏi: "Thư lâu có tốt không?"

Nam phó thở phì phò, "Bọn Lý Kha ra sức chống đỡ, đã an bài người ra ngoài thỉnh cứu binh, chỉ có thể chịu đựng được đến thời điểm cứu binh đến là ổn:

"Quả thế, lòng Dư nương trầm xuống, chủ tử Long gia không có nhà, những người này đến đây, thời cơ quả thật khéo: Công kích phó viện cùng thư lâu, mục tiêu chuẩn như vậy, nếu không có người chỉ điểm, điều này làm người ta tin như thế nào? Nam phó nói:"Đường thính phòng hộ đã mở, nương nhanh đến kia đi:

"Dư nương gật gật đầu, được mọi người ôm lấy bước nhanh hướng chính đường mà đi, nàng biết nàng lưu lại cũng vô dụng, chính đường nóc nhà cùng vách tường đều có cấu tạo đặc thù, có thông đạo cùng mật thất, để khi đại nạn có chỗ tránh né, nay vừa vặn phát huy công dụng: Dư nương chạy tới chính đường, vừa ngồi xuống liền dặn mọi người đi bảo hộ thư lâu, Phượng Trữ mang theo vài hộ vệ chạy tới, nàng xa xa thở phì phò kêu: Mọi người đều bình an sao?"

Chạy tới gần liền thấy Dư nương cùng với mọi người an ổn ngồi, nàng cao hứng cười, lau mặt, bất chấp trên mặt dính máu, cười nói:

"Mọi người có đi báo quan? Thích khách phóng hỏa, khẳng định mọi người bên ngoài đều biết, mọi người chớ hoảng sợ:"

Dư nương không trả lời, nhưng thấy vài tên nam phó kéo hộ vệ đi trợ giúp thư lâu, Phượng Trữ mới tỉnh ngộ,

"Thư lâu bên kia gặp nạn? Đồ trọng yếu trong nhà đều ở kia? Ta đi!"

Nàng đang xoay người định đi, cổ tay lại bị Dư nương kéo lại, Dư nương nói: "Phượng Trữ, ngươi vẫn là ở bên cạnh lão thái bà ta tốt hơn, nếu có chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau:"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!