Chương 2: Long Tam phu nhân (2)

Trần đại phu vội vàng chạy đến, hắn kiểm tra vết thương trên đầu Phượng Trữ xong, xác nhận ngoại thương chuyển biến tốt, tính mạng không có nguy hiểm: Nhưng va chạm này làm hỏng đầu óc, chứng trí nhớ bị đè nén này, hắn cũng không dám nói tiếp:

Bệnh này thật kỳ quái, thật là hiếm thấy, hắn làm sao có thể nói Tam phu nhân giả bộ? Có khả năng không phải giả, lại như thế nào giải thích biểu hiện của nàng khác hẳn với bình thường:

Phượng Trữ cũng thật bất đắc dĩ, nhưng may mà nàng có cơm ăn: Ăn no rồi ngủ, nàng cảm thấy thoải mái hơn, vì thế nằm ngã xuống giường lại ngủ:

Nàng cảm thấy những người ở đây sợ là không nói dối, bởi vì một người diễn trò rất dễ dàng, nhiều người cùng diễn trò có vài phần khó khăn, từ đại nương đến tiểu nha hoàn đến đại phu kia, tất cả đều biết nàng, biểu tình giật mình của bọn họ thật sự cũng giống, trên mặt mỗi người nhìn không ra sơ hở:

Cho nên nàng ở đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Đủ loại biểu hiện, nàng cũng không phải người được hoan nghênh, có thể mọi người không thích nàng, nàng cũng có tướng công đi, thân là tướng công, nên che chở nàng, đối với nàng có cái công đạo đi: Nếu không, nàng cũng có nhà mẹ đẻ đi, phu gia không thương nàng, nàng đi về nhà mẹ đẻ:

Trong lòng Phượng Trữ kì thật là có chút hoảng sợ: Nàng bi bệnh, đầu óc trống trơn, cái gì cũng không nhớ nổi, đây đúng là thời điểm cần che chở, cố tình vừa mở mắt, thân lại ở trong một hoàn cảnh chẳng tốt lành gì, nói nàng một chút cũng không khổ sở, quả thật là gạt người:

Nàng cũng không còn cách nào a, nàng không biết nàng đã từng ở nơi này làm cái gì, cũng không biết những người này đối với nàng đã làm cái gì, cho nên trước mắt, nàng trừ bỏ cố gắng dưỡng thương cho tốt, yên lặng xem xét bên ngoài, thật đúng là không còn cách nào khác:

Nàng nghĩ, chờ vết thương của nàng tốt lên, nàng có thể hiểu được:

Sự tình cũng không đơn giản như Phượng Trữ nghĩ, từ khi nàng tỉnh lại, trừ bỏ Tiểu Thanh ở một bên chiếu cố, liền không có nửa người đến thăm nàng, ngay cả Dư nương nghiêm khắc kia cũng không có đến:

Hỏi Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chỉ nói Nhị gia có việc, Tam gia cũng có việc, đại gia không ở nhà, thiết quản sự có việc, Dư nương có việc, tất cả đều có việc:

Nhiều người như vậy, cư nhiên không có một người có việc đến thăm nàng? Phượng Trữ cảm thấy thực mất mát, nàng thì có năng lực gì? Nàng bị thương nghiêm trọng, động một chút liền đau đầu kịch liệt, chỉ có thể một mình đứng trong phòng này, đại đa số thời điểm cũng buồn chán ngủ trên giường:

Tiểu Thanh đúng hạn đưa đồ ăn cho nàng, đưa thuốc, dẫn trần đại phu đến tái khám, nhưng chỉ giới hạn trong bổn phận: Phượng Trữ có rất nhiều thời gian chính mình ngây ngốc, vì thế nàng miên man suy nghĩ, nàng làm nhiều người ghét lắm cho nên toàn gia này mới đối với nàng phản cảm như thế:

Tiểu Thanh nói cho nàng biết, nhà mẹ đẻ nàng là Phượng gia ở hồ châu, tổ tông Long Phượng hai nhà có giao ước, cho nên lão gia tử kia sinh oa nhi, Phượng Trữ gả lại đây đã ba năm:

Cũng là hai nhà có giao ước, vì sao chán ghét nàng như thế? chẳng lẽ là nàng ba năm không sinh được, cho nên phu gia không vui? Phượng Trữ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng này rất lớn:

Hơn một tháng sau, Phượng Trữ có thể xuống giường đi lại: Một tháng này, trù bỏ Tiểu Thanh cùng Trần đại phu, nàng không gặp ai bên ngoài: Bất quá nàng đã thử, vẫn là từ Tiểu Thanh hỏi ra manh mối:

Nguyên lại phụ mẫu Long gia cùng mất đi, đại ca Long gia làm quan đương triều, là võ tướng, một năm có đến nửa thời gian không ở nhà, Long đại đã cưới vợ, vợ chồng hai người tình cảm thâm hậu, cho nên long đại xuất môn, đều mang thê tử theo, lúc này hai người cũng không có ở nhà:

Long Nhị chủ quản gia nghiệp, nói trắng ra là người làm ăn, sản nghiệp Long gia đều do hắn quản, tỷ như điền sản, cửa hàng, tửu lâu, đều là Long Nhị quản sự:

Vậy tướng công Long Tam của nàng thì sao?

Phượng Trữ tò mò, hai ca ca lợi hại như vậy, tướng công nàng hẳn cũng không kém? Phượng Trữ tuy là không có trí nhớ, nhưng một lòng vẫn hướng về tướng công của mình: Chỉ là Tiểu Thanh chỉ nói cho nàng :

"Cụ thể Tam gia làm cái gì, nô tỳ cũng không rõ lắm: Dù sao cũng không thường xuyên ở nhà, bất quá bằng hữu của Tam gia đặc biệt nhiều, thường tiếp đón những người này đến trong phủ làm khách:"

Thường không ở nhà, còn thường tiếp bằng hữu đến làm khách? Nghe qua như thế nào cũng giống cái phá sản: Phượng Trữ tự giễu a, nàng không được hoan nghênh, không chừng cùng tướng công nàng có quan hệ?

"Cảm tình ta với tướng công như thế nào?

"Lời này mặc dù hỏi ra có chút cổ quái, bất quá Phượng Trữ một chút cũng không xấu hổ, nàng không nhớ rõ nha, đương nhiên phải hỏi: Cũng may mặc dù Tiểu Thanh không tính là thân cận, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, tựa hồ cũng không phải chán ghét nàng, Tiểu Thanh nói phu nhân trước đây và sau khi bị thương rất khác nhau, cho nên đối với vấn đề Phượng Trữ hỏi, nàng vẫn nguyện đáp lại,"Phu nhân cùng Tam gia cũng không tính là thân cận:"

"Không thân cận đến mức ta bị thương hắn cũng không đến xem ta?

"Chuyện này thực làm cho Phượng Trữ oán niệm rất sâu: Giọng nói của nàng mang theo cô đơn cùng bi thương làm Tiểu Thanh có chút không đành lòng, một bên nói,"Tam gia bị thương trước phu nhân, vẫn hôn mê bất tỉnh, sau là Dư nương mang Tam gia đi Bách Kiều thành cầu thầy thuốc mới chữa khỏi:"

Phượng Trữ quýnh lên, đánh gãy lời của nàng, "Hắn bị thương ở đâu?"

"Tam gia bị ác nhân bên ngoài gây thương tích, lập tức ngã xuống đụng đầu:"

Phượng Trữ mày liễu khinh giương, nghe qua đúng là vợ chồng đồng mệnh a, nàng cũng bị đánh vào đầu:

"Hắn còn nhớ đi: Còn nhớ rõ ta không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!