Sắc mặt Mạn Vân Nghi lập tức tối sầm xuống khi nhìn thấy hình xăm trên tay Phí Phí, nghĩ đến đó là hình xăm đôi cô ta tức đến tim đập tay run đánh mất vẻ thanh lịch vốn có.
Ngay lúc đó Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng vừa dựng lều xong, chuẩn bị công tác nấu bữa tối. Mai Khải Bằng bắt tay vào nhóm than nướng thịt, tay làm miệng hoạt động liên miên: "Lần này tôi sẽ cho các người thấy thiên tài thịt nướng là như thế nào."
Phí Phí ngồi ở bậc đá lớn đối diện lều, nghe Mai Khải Bằng nói liền cảm thấy buồn cười, trông bình thường anh ta có vẻ ăn chơi nhưng làm nhiều việc cũng rất ra trò.
Sắp xếp bên trong lều xong, Lãnh Ngôn bước ra đi thẳng đến ngồi chổm trước mặt Phí Phí, một tay đỡ sau lưng cô, đưa chai nước suối đã được mở nắp sẵn cho cô uống, lo lắng hỏi han: "Mệt lắm sao?"
"Không có." Phí Phí cầm chai nước uống nước, lơ đễnh lắc đầu.
"Vậy sao sắc mặt em lại kém đến như vậy?"
"Chắc là Phí Phí đi đường xa, chưa kịp nghỉ ngơi nên mệt." Mạn Vân Nghi chen ngang, ngồi xuống ở bậc đá bên cạnh Phí Phí cách đó nửa sải tay.
Lãnh Ngôn không để ý đến Mạn Vân Nghi, mọi sự tập trung đều đặt ở Phí Phí: "Em có muốn ngủ một chút không?"
Cách Lãnh Ngôn nắm lấy bàn tay Phí Phí vô cùng trân trọng, sự ân cần này của anh khiến cô đột nhiên trở nên chán ghét.
"Nè, ăn thử đi." Mai Khải Bằng mang mấy xiên thịt được nướng chín đến, nhiệt tình mời mọc.
Nhìn những miếng thịt dài ngoằn, Phí Phí tự động nhớ đến nội tạng ở khách sạn nơi diễn ra màn đấu giá vô nhân đức. Cô vội quay mặt đi hướng khác, cơn buồn nôn dâng đến cổ họng.
"Phí Phí, sao vậy, không dở đâu." Mai Khải Bằng không hay biết sự tình, liên tục đưa những xiên thịt đến gần Phí Phí khi thấy vẻ mặt cô không thích.
Lãnh Ngôn đương nhiên hiểu phản ứng này của Phí Phí, anh thẳng tay đẩy Mai Khải Bằng ra chỗ khác.
Mai Khải Bằng bày ra dáng vẻ vô tội, đành đưa hết những xiên thịt trong tay cho Mạn Vân Nghi.
Mạn Vân Nghi căng thẳng tột độ nhìn Phí Phí rồi nhìn xuống bụng cô, giờ thì cô ta không những chỉ sợ Lãnh Ngôn giao trái tim và thể xác cho Phí Phí, mà còn sợ cô sẽ lợi dụng tìm cách có con để trói buộc anh cả đời.
Trên bầu trời là ánh trăng sáng, bên dưới là ánh sáng của đốm lửa cháy đỏ, bao quanh là núi non cây cỏ um tùm, phía dưới núi lấp lánh nhờ đèn phát ra của những ngôi nhà dân. Bên hông lều, cả bốn ngồi cùng ăn tối trước ngọn lửa đang phừng phực cháy, khung cảnh cô tịch cũng được sưởi ấm.
Giữa lúc ăn, Mai Khải Bằng cắn một miếng thịt thưởng thức, cất tiếng hỏi: "Ngôn, sáng sớm ra sao mặt mũi khó coi vậy?"
Lãnh Ngôn xoay đầu nhìn Phí Phí bên cạnh, thản nhiên đáp: "Thiếu hơi."
Lời Lãnh Ngôn nói ra dứt khoát, nhanh gọn, không chút chần chừ. Phí Phí không nhịn được cười lạnh trong lòng, đêm qua ngủ cùng Mạn Vân Nghi mà vẫn nhớ đến cô? Nếu tối qua có cô, Lãnh Ngôn sẽ giống như lúc trước rủ cô cùng anh và cô ta hưởng thụ?
Nghe câu trả lời của Lãnh Ngôn, Mai Khải Bằng nhăn mặt chê bai: "Biến thái!"
Mạn Vân Nghi khó chịu ra mặt, Lãnh Ngôn ngủ với cô ta nhưng nhớ đến Phí Phí? Thái độ hờ hững của cả ngày hôm nay đã quá rõ ràng, nếu không phải vì lỡ bước nên cảm thấy có lỗi với Phí Phí thì cũng chỉ là có qua có lại thỏa mãn dục vọng với Mạn Vân Nghi, nhưng dù là ở trường hợp nào thì cuối cùng anh cũng chỉ hướng về Phí Phí.
Từ lúc Phí Phí đến đây, biểu cảm lúc nào cũng thẫn thờ, không nói không rằng, trong khi trước đó cô đã mở lòng chào đón tình cảm của Lãnh Ngôn. Không muốn tiếp tục đoán mò tâm tư con gái, Lãnh Ngôn quay sang dò hỏi Phí Phí đã yên lặng suốt buổi: "Hôm qua ở viện phúc lợi, có gì vui không?"
"Vui, trẻ con hay bày nhiều trò để chơi lắm." Phí Phí mặt không biểu cảm qua loa đáp.
"Tối qua mấy giờ đi ngủ?" Lãnh Ngôn bắt đầu vào vấn đề tra hỏi.
Phí Phí thở ra mệt mỏi: "Mười hai giờ."
"Sao không gọi cho anh? Đến hai giờ anh mới đi ngủ."
Phí Phí nghi hoặc nhìn Lãnh Ngôn, nhưng hai giờ mới ngủ thì sao, trên cổ Mạn Vân Nghi vẫn còn rành rành bằng chứng kia.
"Đừng nói chuyện nữa, mau ăn đi." Mai Khải Bằng chen vào, ngắt ngang câu chuyện "Anh sai hay em sai" không hồi kết.
Dù sao cũng mới gặp lại, Lãnh Ngôn không muốn khiến tâm trạng cả hai không vui, anh đành nhịn lại sẽ hỏi đến sau.
Trông Phí Phí ăn gượng ép không ngon miệng, Lãnh Ngôn trực tiếp đút đồ ăn tận miệng bắt cô ăn, đều cũng vì lo cô đi đường xa mệt lại không ăn uống sẽ bị mất sức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!