Chương 38: Thót tim

Gần mười hai giờ hôm sau một mình Lãnh Ngôn xuống nhà hàng ăn trưa, Mai Khải Bằng nhận ra tình hình liền giở chọc trêu chọc: "Sao có mình cậu vậy?"

Không nhanh không chậm kéo ghế ngồi xuống, Lãnh Ngôn từ đầu đến cuối vô cùng bình thản, đáp: "Chưa dậy."

Nghe Lãnh Ngôn nói, Mai Khải Bằng bày ra bộ mặt nghi hoặc, hạ giọng gian tà: "Suốt đêm sao?"

Lãnh Ngôn nhếch môi cười, nhướng một bên chân mày đắc ý thay cho câu trả lời trực tiếp.

"Tối qua chơi thuốc hay sao mà sung vậy?" Mai Khải Bằng cười nham hiểm, nhắc đến chuyện hưởng thụ cuộc sống tự giác trở nên nhiệt tình.

"Tôi không phải cậu." Lãnh Ngôn nhẹ nhàng buông lời mỉa mai, phong thái cực kỳ tự tin với bản thân.

Mai Khải Bằng cay cú không thèm tranh chấp với Lãnh Ngôn, quay sang bắt gặp Mạn Vân Nghi có vẻ tâm tình không tốt, anh ta lo lắng hỏi han: "Hôm nay em có muốn ra ngoài không? Anh đưa em đi."

"Không đi đâu, em hơi đau đầu." Mạn Vân Nghi lắc đầu, sắc mặt hơi nhợt nhạt hơn hẳn hôm qua, không rõ vì tâm trạng hay vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn.

"Vậy ăn xong em về phòng nghỉ ngơi đi." Giọng nói dịu dàng từ miệng Mai Khải Bằng thốt ra không phải ai cũng có thể được nghe, mọi khi anh ta chỉ thích dùng giọng điệu đùa cợt để giao tiếp, chỉ có những người đặc biệt mới được anh ta thiên vị một cách lộ liễu.

Nhưng dù ngày xưa hay hiện tại, Mạn Vân Nghi chưa từng để ý đến cách Mai Khải Bằng đối xử khác với cô ta, dù anh ta có tốt đến mức nào thì tình cảm trong lòng cô ta đã sớm dành cho người khác.

Lãnh Ngôn ăn xong không nán lại, thái độ lạnh nhạt rõ rệt.

Ngay sau khi Lãnh Ngôn rời khỏi, Mạn Vân Nghi vẫn kiên nhẫn dõi theo bóng lưng anh đến khi khuất, cô ta thở ra đầy chán nản, đồ ăn ngon đến mấy cũng chẳng nuốt nổi.

Mai Khải Bằng rất nhanh nhận Mạn Vân Nghi có tâm sự, anh ta trầm mặc hỏi: "Em sao thế?"

"Từ khi nào anh Ngôn lại giữ một cô gái bên cạnh như thế hả anh?" Mạn Vân Nghi khó chịu trong lòng, mặt mày cau có khó coi.

"Vân Nghi, em thích cậu ta nhiều như vậy, cứ nói cha em một tiếng, ông ấy nhất định sẽ có cách giúp em lấy được Lãnh Ngôn. Nhưng mà anh nhắc nhở em trước, dù em có được Lãnh Ngôn thì trái tim và thể xác của cậu ta chưa chắc thuộc về riêng em đâu."

Mạn Vân Nghi cười lạnh: "Phí Phí có gì hơn em mà cô ta lại có Lãnh Ngôn? Từ trong ra ngoài của cô ta có khác gì dân đen thấp hèn?"

"Vân Nghi." Mai Khải Bằng cười nhạt, lắc đầu phủ nhận: "Con người của Lãnh Ngôn, anh và em đều không hiểu được."

Bàn tay Mạn Vân Nghi siết chặt thành nắm đấm, trong mắt hiện lên cơn giận dữ khi nghĩ đến chuyện Lãnh Ngôn bị cướp mất. Cô ta chấp nhận chuyện Lãnh Ngôn tùy tiện lên giường với hết cô gái này đến cô gái khác, nhưng cô ta không chấp nhận chuyện anh nghiêm túc dành tình cảm cho một ai đó không phải cô ta.

Trong phòng, Phí Phí vẫn còn ngủ say, chui rúc trong chăn chỉ còn thấy tóc bên ngoài. Lãnh Ngôn bước đến cạnh giường, nhẹ nhàng kéo chăn xuống khỏi mặt Phí Phí, hôn lên trán cô một cái rồi lấy laptop mang đến sofa ngồi làm việc.

Cả một buổi đắm chìm trong công việc, bầu trời bên ngoài đang dần chuyển tối, Lãnh Ngôn xoay cổ nhức mỏi, quay qua Phí Phí đã ngủ suốt một ngày. Anh cong môi mỉm cười, gác tay lên thành ghế chăm chú nhìn mớ chăn lộn xộn cùng đôi chân trần đang phơi ra trên giường.

Điện thoại Phí Phí bỗng reo lên, qua vài giây cô mới có thể định hình huơ tay trên bàn cạnh đầu giường lấy, ngái ngủ bắt máy: "A lô…"

"Con đang ngủ sao?" Bên kia truyền đến giọng nói hiền từ của một người phụ nữ trung niên.

Nhận ra chủ nhận giọng nói, Phí Phí giật mình ngồi bật dậy, bắt gặp Lãnh Ngôn ở sofa đang nhìn mình, cô vội chấn chỉnh tinh thần tỉnh táo lại, vội đáp: "Dạo này con bận nên hơi mệt ạ."

"Vậy sao, phải biết chăm sóc bản thân, đừng để đổ bệnh nhé."

"Dạ, con biết rồi, nhưng mà cô gọi cho con có việc gì không ạ?"

"Ngày mốt kỷ niệm thành lập viện phúc lợi, con có thời gian về tham dự được không? Mấy cô với bọn trẻ nhớ con lắm."

Trong lúc đầu dây bên kia đang nói chuyện, Lãnh Ngôn đi đến cắn lên cổ Phí Phí, cô hoảng hốt đẩy anh ra, gấp gáp trả lời: "Được ạ, con sẽ về."

"Vậy con nghỉ ngơi đi, đến lúc đó gặp."

"Được ạ." Phí Phí nói xong liền cúp máy, ra sức đẩy Lãnh Ngôn đang cắn cổ cô không tha kia: "Lãnh Ngôn, anh là biến thái sao?"

"Vậy em có biết biến thái sẽ làm gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!