Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D
-GENERATION-X, Caster, ::: Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Khu Bốn là một thành phố hẳn hoi, và Leon dễ dàng nhận ra đây là thứ khác thường nhất mà anh từng được chứng kiến. Ba khu đầu tiên cũng kỳ lạ khác thường, nhưng hiển nhiên đấy chỉ là giả tạo – cánh rừng nghèo nàn, những bức tường trắng bao quanh sa mạc, ngọn núi được chạm trổ. Những đặc điểm đủ để anh ghi nhận rằng chúng được tạo ra bởi bàn tay con người.
"Còn nơi này… nó là một môi trường sống thật sự chứ không phải là mô phỏng nữa."
Khu Bốn là một tập họp những dãy nhà vuông vức trong thành phố về đêm. Một thành phố, tuy không có tòa nhà nào quá ba tầng nhưng vẫn là một thành phố thực sự – đèn đường, vỉa hè, cửa hiệu, những căn hộ, bãi đậu xe, và đường nhựa. Họ đã rời khỏi vùng núi để tiến vào một thành thị của nước Mỹ.
Ít ra vẫn có hai thứ không đúng khi nhìn lướt qua – đó là màu sắc và không khí. Những căn nhà có màu đỏ gạch hoặc nâu sậm gì đó; trông như chưa làm xong, còn mấy bãi đậu xe Leon trông thấy hình như có màu đen; thật khó mô tả chính xác được trong bóng tối dày đặc thế này.
"Và còn không khí…"
"Như bị ám vậy", John lặng lẽ nói, cả Leon và Cole cùng gật đầu. Họ tựa lưng vào cửa trong lúc quan sát cái thành phố im ắng, cảm thấy hết sức mệt mỏi.
"Y như một cơn ác mộng, một nơi mà anh bị lạc và không tìm được ai hết, rồi mọi chuyện xấu đi…"
Nó không giống một thành phố ma, cũng không phải là một nơi bị bỏ hoang hay hết giá trị sử dụng; bởi lẽ cho tới giờ chưa có ai sống ở đây cả, sau này cũng không. Không xe cộ lưu thông trên đường, không có trẻ em vui đùa nơi góc phố, không một sự sống nào để có thể gọi nó là thành thị… và sự trống vắng, không một chút sinh khí ấy tạo nên cảm giác như… bị ám.
Cánh cửa hướng ra một con đường chạy dài từ đông sang tây và rẽ trái, khuất sau một bức tường có màu xanh lục. Từ vị trí đứng, họ có thể thấy tất cả những lối đi đều dẫn tới một con lộ rộng rãi lát đá nằm phía nam, với hàng loạt những giao lộ đan xen lẫn nhau. Ánh sáng dìu dịu từ những ngọn đèn đường soi rọi màn đêm, chúng đủ sáng để nhìn ra trước nhưng quá tối để nhìn được rõ ràng.
Có một chiếc xe đậu đằng trước họ, bên ngoài một căn nhà hai tầng màu nâu sậm. John đi ngang qua nó và đưa tay gõ lên mui xe. Leon nghe thấy âm thanh rỗng phát ra bên dưới; nó chỉ là một cái vỏ không. John quay lại, thận trọng quan sát bóng tối.
"Vậy… bọn Hunter", anh nói, và Leon bất giác nhận ra cái không khí im lìm của những dãy nhà đằng trước mới kỳ quái làm sao.
"Những cái tên này mang tính gợi tả", anh nói, đồng thời tháo băng đạn khẩu bán tự động ra để kiểm lại. Năm viên, và chỉ còn một băng đầy nữa, mặc dù John thì có hai băng – ồ không, một thôi, Cole có một nữa.
Và nếu Leon không nhầm, thì John chỉ còn một băng đạn ba mươi viên cho khẩu M-16, cùng với những gì còn lại trong khẩu súng trường.
"Không còn lựu đạn, gần hết đạn…"
"Giờ sao?", Cole hỏi, và John trả lời, tròng mắt thu hẹp lại trong lúc cất giọng. Dáng điệu anh hết sức thận trọng trong lúc liếc qua từng góc tối mịt, từng cái cửa sổ.
"Nghĩ lại mà xem", John nói. "Thằn lằn ngón cánh, bò cạp, đám phun độc… rồi Hunter."
"Tôi… ôi", Cole chớp mắt nhìn quanh một cách sợ sệt. "Không hay rồi."
"Cậu nói là cửa ra đã bị cài chốt?", Leon hỏi. Cole gật đầu, và John lắc đầu cùng lúc.
"Thật điên rồ, tôi đã xài quả lựu đạn cuối cùng rồi", anh khẽ nói. "Không còn gì để phá cửa nữa."
"Nếu anh không làm vậy thì chúng ta toi hết rồi", Leon đáp. "Và nếu còn thì cũng chưa chắc là phá được, nếu nó có cùng kết cấu như cửa vào,"
John thở dài ảo não, nhưng cũng gật đầu: "Chắc bọn mình sẽ đốt trụi nó một khi tới nơi."
Không gian trở nên yên ắng một cách khó chịu khi mọi người trầm ngâm không thốt nên lời, và rồi Cole lên tiếng.
"Vậy… tốt nhất là hãy cảnh giác cao độ và đi sát bên nhau", anh ngập ngừng nói, nghe như một câu hỏi hơn là một lời trình bày.
John nhướng mày và cười: "Ý kiến hay. Này, cậu sẽ làm gì một khi ra khỏi chỗ này? Có muốn gia nhập hàng ngũ những người chống lại Umbrella không?"
Cole cười một cách bồn chồn: "Chừng nào ra được rồi hãy nói."
Họ tiến về phía nam sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, di chuyển một cách chậm chạp chính giữa đường lộ. Những tòa nhà tối tăm đang dõi theo từng bước chân của họ bằng những con mắt bọc kính ảm đạm. Mặc dù họ đã cố đi hết sức rón rén, nhưng giữa một thành phố im phăng phắc thế này, tiếng giày đạp trên đường nhựa cứ nghe rõ mồn một, thậm chí nghe cả hơi thở của họ nữa.
Không một tòa nhà nào có ký hiệu hay trang hoàng gì cả, và Leon có thể khẳng định là chẳng thấy một chút ánh sáng nào trong đó. Cái cảm giác trống trải ngột ngạt này gợi lên trong anh một ký ức không mấy dễ chịu, ký ức về cái đêm anh lái xe đến Raccoon trong ngày làm việc đầu tiên cho RPD, sau khi Umbrella để cho virus phát tán.
"Chỉ khác một điều, con đường ở đó bốc mùi tử khí và bọn ăn thịt sống thì đi loăng quăng trong bóng tối, lũ quạ dùng bữa trên xác người, một thành phố chết từ trong ra ngoài…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!