Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D
-GENERATION-X, Caster, ::: Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
John cảm thấy cây cầu tuột đi một hoặc hai inch, trước khi những đoạn dây cáp treo đứt tung sau đó không đầy nửa giây. Anh vẫn chạy, hai bàn tay theo bản năng vẫn vung lên, ngỡ rằng mình đã thoát nạn –
– và anh rơi tòm xuống, hai đầu gối va vào một bức tường gỗ di động, bàn tay ôm chặt lấy thanh gỗ rắn chắc –
– và anh nghe đánh vụt một cái, khớp tay phải đập mạnh vào đá, rồi thấy mình đang đu đưa trên rìa vực thẳm sâu hoắm, một khúc gỗ lòng thòng nằm gọn trong lòng bàn tay trái. Anh đang cố bám lấy một trong những phần còn lại của cây cầu; những đoạn dây treo đang giữ chặt nó ở đầu phía nam của đoạn hào bên dưới.
John thả khúc gỗ vô dụng ra, bên tai vang lên tiếng lịch kịch khi nó rơi xuống vực cùng với hàng loạt những mẩu gỗ bị đứt ra khác. Anh với tay lên để tìm một chỗ nắm vững chắc hơn…
…và giật nảy mình, một cục chất nhầy đỏ lòm thình lình xuất hiện ngay phía trước anh, cách mặt phải không đầy một foot và chảy dọc xuống vách đá.
-" khốn kiếp" –
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Khẩu 9 ly của ai đó đang khạc đạn, và tiếng òng ọc của lũ Spitter đang chuẩn bị phun độc cho anh biết là phải rời khỏi đây lập tức.
John rướn tới lần nữa, bắp tay căng phồng như muốn xé toạc cả lớp vải của chiếc áo lạnh ngắn tay, anh chộp lấy một thanh gỗ bên trên và trườn lên. Thêm nhiều tiếng súng nữa, gần hơn, và tiếng hét của Leon ngắt quãng giữa những loạt đạn vang rền.
"Cố lên các cậu, tôi tới đây…"
Đổi tay lúc này thật là khó khăn, nhất là với những khớp ngón đang rỉ máu và khẩu súng trường lủng lẳng quanh cổ, nhưng rồi anh cũng xoay sở để bám được vào chỗ đặt tay kế tiếp…
– và một thứ ươn ướt nóng rực đập trúng lưng bàn tay phải, nó đốt cháy và làm tổn thương y như axít…
– và anh vẩy chất axít rát buốt đó đi, chùi tay như điên vào áo. Một cơn đau như phải bỏng bùng lên trong lúc tay trái đang níu chặt lấy cây cầu lung lay. Anh chỉ làm được nhiêu đó để cưỡng lại phản xạ tự nhiên, và làm dịu bớt vết thương đang đau rát. Nhưng những ngón tay bắt đầu ngứa ran đã báo động cho anh biết rằng mình không có dư thời gian để lo lắng nữa.
"Anh ấy đây rồi!"
Một tiếng la kích động phát ra bên trên. John nghiêng đầu, nhìn thấy Cole đang cúi mình xuống mép vực, áo kéo lên tận mũi, ánh mắt thất thần và hoảng sợ.
"John, đưa tay đây!". Anh ta hét lên, thòng tay xuống sâu hết mức có thể, từng mảng bê tông rơi xuống dưới gót giày. Anh ta có nói thêm gì đó nữa, nhưng nó bị nhấn chìm giữa một loạt đạn nổ khi Leon ra sức ghìm chân lũ Spitter ở nhịp cầu bên kia.
John chỉ mất không đầy một giây để phản ứng lại lời gọi của Cole, và anh biết rằng mình phải thoát khỏi đây ngay lập tức. Cole cao chừng năm foot tám và nặng khoảng một trăm năm mươi pound, tính cả quần áo. Trông anh ta lúc này chẳng khác gì một con rùa đang chúc đầu xuống, với chiếc áo trùm lên thành hình cái mu.
"Quá sức tếu". Nhìn anh ta thật buồn cười, nhất là cái kiểu với tay xuống một cách ngốc nghếch, đến nỗi John gần như quên mất cảm giác đau rát trên tay trong vài giây.
Anh nhe răng cười, và tự nâng mình lên bằng bàn tay đang bị thương thay vì níu lấy tay của Cole. Vẫn còn những tiếng òng ọc sau lưng anh, nhưng chưa thấy có thêm trận mưa axít nào nữa.
"Bảo Leon dùng lựu đạn", anh nói hổn hển, và Cole quay lại cất tiếng hét át đi âm thanh vang rền phát ra từ khẩu bán tự động của Leon.
"…lựu đạn! John bảo là dùng lựu đạn!"
"Chưa được!". Leon đáp lại. "Chừng nào an toàn đã!"
Phập! Phập! Hai giọt chất nhầy nữa bắn ngang qua vực, một cái trúng giày của Cole, cái kia cách khuôn mặt đẫm mồ hôi của John chừng một inch.
"Nỗ lực lên nào, John". Một tiếng hự cuối, và John chộp lấy thanh gỗ trên cùng để nhấc bổng cả người, hai khuỷu tay tỳ sát vào để leo lên.
"Tôi ổn rồi, đi mau!"
Con rùa Cole không chờ nhắc lại đến lần thứ hai, anh ta cất bước chạy trong lúc Leon tiếp tục bắn yểm trợ cho John. John đang chạy lom khom tới trước, luồn bàn tay bị thương vào túi và móc ra quả lựu đạn cuối cùng mà anh đã rút chốt, cùng lúc Leon cũng lôi một quả khác cầm trên tay.
"Ném đi!", John hét về phía Leon, Leon nhảy lùi lại rồi ném khối chất nổ trong tay lên cao, nhắm vào bọn Spitter. Cả hai cùng vụt chạy, Leon liếc nhanh ra sau và thấy có đến ba, bốn con đã nhảy vọt qua bờ vực.
Không có thì giờ để đắn đo. John ném xuống dưới mạnh hết mức, quả lựu đạn biến mất ở rãnh nứt cùng lúc bọn chúng tiếp đất ngay phía trước Leon –
– và họ cùng chúi người xuống, lăn tròn trên đất, ánh chớp lóe lên hầu như đồng thời, ẦM! ẦM!, tiếng đá vỡ vụn rơi xuống như mưa, một tiếng reo vui mừng đầy thán phục phát ra đâu đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!