Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Bóng tối trôi vùn vụt qua các tầng hầm, màu kim loại ảm đạm chìm vào những ánh đèn cam tối âm u, cái thứ đã va chạm vào vách thang không thấy đâu nữa. Leon đã đảo quanh buồng hai lần nhưng chẳng nhìn thấy hay nghe thấy gì khác thường ngoài tiếng kêu đều đều của động cơ.
Khi sinh vật đó cất tiếng tru lên từ bóng tối phía trên nóc, Leon chĩa vội khẩu súng lên, toàn thân phát lạnh trước những gì trông thấy. Lần thứ hai buộc phải nhìn nó, lửa giận của anh tắt ngấm để nhường chỗ cho nỗi sợ hãi đến tận xương tủy.
"Chết tiệt…"
Sinh vật đó vẫn đang tru lên thê thiết, cái đầu nó ngửa ra sau, tiếng kêu đầy thú tính nghe như âm thanh vọng đến từ địa ngục. Nó là một người đàn ông, đã từng như vậy – với tay và chân, những mẩu vải treo lủng lẳng trên cơ thể nặng nề – nhưng tất cả những gì có thể là của con người đều đã biến đổi, và vẫn đang biến đổi, còn Leon chỉ biết đứng nhìn như trời trồng khi nó rống lên giận dữ.
Cơ thể nó phình ra với những cơ bắp uốn lượn kỳ dị, khuôn ngực trần phập phù và căng phồng đang phát ra tiếng gào gần như bất tận. Tay phải dài hơn tay trái có đến sáu inch, móng vuốt lòi ra từ cánh tay không ngừng dao động. Và một khối u kỳ quặc đang di động trên bắp tay phải, nhìn giống một cái nhãn cầu có kích thước bằng cái đĩa, khối u ấy cứ dịch chuyển từ đầu này đến đầu kia như đang tìm kiếm…
…và tiếng rống cũng đang biến đổi, sâu hơn, gắt hơn, bộ mặt xù xì ngã ra sau và tan chảy vào trong lồng ngực. Y như sáp nóng, y như một hiệu ứng điện ảnh, cái đầu của nó chảy ngược vào phần thân trên, lặng lẽ biến mất trong lớp da đỏ ửng…
…và gần như cùng lúc đó, một khuôn mặt khác định hình, phát triển, ngoi lên từ sau cổ với một thứ âm thanh khủng khiếp, nghe như tiếng ngón tay bị gãy. Khe mắt hé toạc ra, một cái lỗ đỏ lòm dần thành hình vòm miệng, phát ra một tiếng rống điên tiết với âm điệu hoàn toàn mới…
…và Leon bóp cò súng, như để phủ nhận sự tồn tại của một con quái vật đến từ địa ngục.
Đoàng!
Viên đạn ghim vào ngực nó, một tia máu đỏ tía đậm đặc phun ra, tiếng rống ngưng bặt, nhưng chỉ có thế thôi. Khuôn mặt mới của con quái vật ngoặt về phía Leon, cái đầu hình vòm nghiêng ngả…
…và nó nhảy vọt vào buồng, tiếp đất trong tư thế thu mình lấy đà bằng những cái chân có số đo bự cỡ vòng ngực của Leon. Chỉ một cú nhảy và một bước chân tiến tới là đủ gần để Leon ngửi thấy mùi hoá chất kỳ dị bốc ra từ lớp da lóng lánh, và đủ để thấy vết thương trên ngực nó đã ngưng chảy máu, phủ kín khắp cái lỗ nhỏ xíu ấy là một lớp thịt khác thường.
Sinh vật đó gương cao bộ vuốt mạnh mẽ lên, Leon loạng choạng lùi ra sau, lên đạn và khai hỏa ngay khi nó hạ bàn tay xuống…
"Đồ khốn."
…những tia lửa nhoáng lên từ nóng súng kim loại khi đạn cắm thẳng vào bụng con quái vật, những vòi chất lỏng đỏ tía lại phun ra khỏi cơ thể nó. Hỏa lực xuyên phá mạnh mẽ như thế mà chỉ khiến cho con quái khổng lồ khựng lại đôi chút. Nó lại tiến một bước nữa, Leon lùi ra xa để nạp thêm đạn…
…và anh vấp phải những bậc thềm dẫn vào buồng, té ngồi xuống đất, đạn bắn sượt qua cái đầu hình viên đạn của nó. Một bước nữa là nó sẽ nhảy xổ vào anh – "mình chết mất" – có điều nó vẫn không tiến tới mà quay đầu về hướng vách chắn, cái đầu kỳ dị lắc lư, hốc mũi mới nhú lên đang xòe ra…
… và lặng lẽ đến độ khó tin, nó nhảy về rìa sàn, biến mất trong bóng đêm.
…Leon không cử động gì một hồi lâu. Anh không thể, anh vẫn mãi nghĩ ngợi để tìm nguyên nhân tại sao con quái vật không giết anh. Nó đã ngửi thấy hoặc cảm thấy gì đó, và đã bỏ dở cuộc tấn công khi chiến thắng đang trong tầm tay để nhảy ra khỏi thang vận chuyển.
"Mình chưa chết. Nó đi rồi và mình chưa có chết."
Tại sao, anh không rõ, và cũng không thể đoán ra. Còn sống là tốt rồi, và sau đó một chốc, có lẽ chừng vài giây, Leon cảm thấy thang vận chuyển đang chậm dần, ánh sáng đã trở lại và bóng tối nhạt dần đi.
Leon đứng dậy một cách khó nhọc, bây giờ anh cần xem xét tình trạng của Ada đã.
—-
Sherry nghe thấy tiếng con quái vật xa xa, sâu thẳm đâu đó dưới cái lỗ hổng to tướng, và thấy sợ hãi còn hơn lúc gã khổng lồ – Gã X, theo cách gọi của Claire – xuất hiện trong trạm xe lửa. Claire nói đó không phải là tiếng của nó, chỉ là âm thanh của máy móc bị trục trặc thôi, nhưng Sherry không tin lắm. Tiếng đó nghe rất xa và kỳ dị đến độ cô bé cho rằng nó phát ra bởi một thứ gì khác…
"…nhưng nếu vậy thì sao? Nếu đúng là chị Claire nhầm?"
Cả hai đứng ngoài nhà kho trong bóng tối giá lạnh, cạnh cái lỗ to đùng trên sàn và chờ cho tiếng ầm ì của động cơ chấm dứt. Mặt trăng gần tròn đã xuống khá thấp ngoài trời, và Sherry nghĩ là đã gần sáng, căn cứ vào luồng sáng xanh nhạt nơi chân trời; có điều cô bé không hề thấy mệt. Cô chỉ thấy sợ sệt lẫn lo lắng, và dù cho Claire có nắm chặt tay cô bé đi nữa thì cô cũng chẳng muốn chui xuống cái lỗ đen ấy nơi mà con quái vật có thể đang chờ sẵn.
Sau một lúc khá lâu, tiếng động cơ đã ngưng bặt, Claire lùi xa khỏi cái lỗ – "Buồng vận chuyển đã ngừng", cô nói và đi về phía nhà kho.
"Để xem chúng ta có thể gọi nó lại… Sherry?"
Sherry không đi theo. Cô bé chỉ nhìn chằm vào cái hố như bị thôi miên, ước gì mình can đảm được như Claire. Nhưng đương nhiên là không được, cô bé biết là mình không thể, và cô không muốn đi xuống đó.
"Em không thể, em không thể xuống đó, em không được như chị, em không quan tâm liệu mẹ em có dưới đó không, em không quan tâm…"
Cảm giác ấp áp sau lưng khiến Sherry giật mình nhìn lên, và thấy Claire đã bỏ áo khoác ra để choàng nó lên vai cô bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!