11.
Chu Vân là bạn cùng phòng cũ của tôi, hồi năm nhất mới vào học, tôi và cô ấy gần như không rời nhau nửa bước.
Tôi cứ nghĩ chúng tôi là bạn thân nhất.
Cho đến khi tôi nghe được cô ấy chửi tôi sau lưng, dùng đủ loại từ ngữ độc ác và bẩn thỉu.
"Rõ ràng là xấu hơn tôi, điểm số cũng kém, không hiểu sao mọi người lại bị mù mà thích cô ta! Không biết cả ngày vui gì mà cứ khoe khoang, như muốn cả thế giới biết mình hạnh phúc vui vẻ, có gì mà tự hào thế? Đồ con đĩ giả tạo!"
...
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra cô ấy luôn ganh ghét tôi.
Cảm xúc ấy bùng nổ hoàn toàn khi biết cậu trai mà cô ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên lại là bạn trai của tôi.
Ánh mắt Chu Vân đầy giận dữ, như muốn lao tới đánh tôi, bạn bè đứng dậy chắn tôi lại.
"Cậu phát điên gì vậy?"
"Chúng tôi có làm gì cậu đâu?"
Chu Vân nhếch mép cười mỉa mai: "Thế đã đủ để cậu mất bình tĩnh à? Mấy cô tiểu thư mỏng manh thật đấy!"
"Cô mày—
"Tống Mộng nhặt ly nước bên cạnh định hất vào cô ta, tôi kịp kéo lại. Chu Vân rất giỏi dùng lời nói để kích động người khác, đồng thời đóng vai kẻ yếu thế trong cảm xúc. Giờ đây, rõ ràng không ai động đến cô ấy, thế mà cô ấy đột nhiên rưng rưng nước mắt, vẻ như bị oan uổng to lớn. 🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB:"Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám
"nha 💗 Tôi không nhịn được cười. Cô ấy hít mũi:"Tôi chỉ nói thẳng thôi, thích tưởng tượng yêu đương người khác đằng sau lưng vốn là sai, lại còn cậu với anh ta đã chia tay lâu rồi, Trần Cảnh An dưới suối vàng mà biết chắc cũng thấy ghê tởm!"
Nụ cười trên mặt tôi cứng lại.
"Ý cô là gì?"
Thấy tôi không phản bác, Chu Vân càng tự tin hơn.
"Cũng đúng, người vô tình vô nghĩa như cậu làm sao mà quan tâm đến sống c.h.ế. t của bạn trai cũ, chắc đến khi anh ta c.h.ế. t rồi cậu còn không hay biết!"
Tôi lòng nặng trĩu, từ đầu đến chân như bị dội một gáo nước lạnh.
Chu Vân tuy điên rồ, nhưng không đến mức đùa với mạng người.
Thay vì sốc, tôi cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi, toàn thân lạnh toát.
Trần Cảnh An... đã c.h.ế. t rồi sao?
Vậy cái thứ ôm tôi mỗi đêm là gì, ma hay quỷ vậy?
12.
Trải qua chuyện nguyện ước với rèm giường, rồi người sống lại có thể xuất hiện bất ngờ, tôi chẳng còn thấy gì trên đời này là lạ nữa rồi.
Đầu óc tôi rối bời, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Quá nhiều chi tiết mà tôi đã bỏ qua bỗng dưng ùa về trong đầu.
Chẳng hạn như việc anh ấy rời đi không lời từ hai năm trước, rồi khi gặp lại lại chẳng nhắc gì về quá khứ.
Rồi anh ấy không thích chụp ảnh, nói ghét camera quay hình mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!