9.
Tôi núp trong vòng tay Trần Cảnh An, nhớ lại quãng thời gian giữa chúng tôi trước đây.
Bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh không kém.
Lúc đó mới lên đại học, vừa thoát khỏi áp lực học tập căng thẳng, cả người như được giải phóng.
Thậm chí đi học còn chơi bời.
Kết quả là trước kỳ thi, tôi rối như tơ vò, phải ngồi cả ngày trong thư viện học từng môn một.
Học mãi mà không hết tài liệu.
Ở chợ trường, có người trêu đùa đặt bảng giá công khai nhờ các "đại ca
"giúp đỡ, tôi cũng theo phong trào đăng một dòng, liệt kê dài các môn học cần trợ giúp. Ai ngờ thật sự có người liên hệ. Hôm đó chúng tôi gặp nhau ở sân trường, anh đội mũ lưỡi trai, cúi đầu. Tôi hơi ngại, mặt đối mặt nói với anh rằng tôi chỉ đăng chơi thôi, không thực sự cần tìm thầy dạy. Anh"ừ" một tiếng, rồi thất vọng quay đi.
"Đợi đã!"
Tôi không biết sao bỗng nhiên gọi lại.
"Tôi hơi ngốc, nhiều thứ không biết, học chắc sẽ vất vả... còn có thể cho tớ học nợ không?
"Thật ra là đến cuối tháng tôi cũng hết tiền thật. Trần Cảnh An nhìn tôi ngạc nhiên một lúc rồi gật đầu."Được, cậu gửi bản điện tử các môn cho tôi, tôi học buổi sáng, buổi chiều dạy cho cậu được không?"
Tôi choáng váng.
Hai đứa không cùng ngành, mà anh dám nhận liều vậy sao?
Mấy ngày sau, tôi mới hiểu thế nào là bị người khác thông minh áp đảo.
Anh học buổi sáng, chiều đến dạy tôi, thuộc lòng mọi công thức, khái niệm, còn làm cả đề cương ôn tập chi tiết nữa!
Suốt tháng thi cuối kỳ, chúng tôi cứ quấn quýt bên nhau.
Nhờ có anh, tôi qua hết tất cả các môn, không môn nào rớt.
Ngày kết quả ra, tôi mời anh đi ăn.
Gặp một tên thanh niên đi xe máy rồ ga đi ngang, Trần Cảnh An đặt tay lên vai tôi, kéo tôi vào vỉa hè cho an toàn.
Nhìn lại thì thấy mẹ tôi cười tủm tỉm đứng đó.
Bà tưởng Trần Cảnh An là bạn trai tôi, ánh mắt sáng lên đầy thích thú.
Bà gọi điện cho ba tôi đang mua rau gần đó, rồi hai người kéo anh về nhà ăn cơm.
Ở bàn ăn, ba tôi kể cả chuyện ngày xưa tôi nhầm phân dê là kẹo, thật bẽ mặt.
Trần Cảnh An ít nói, nhưng chỗ nào vui thì cười nhẹ nhàng.
Ăn xong, chúng tôi cùng về trường, không ai mở lời.
Tôi nhìn hai bóng người trên mặt đất, một cao một thấp, thấy chúng dần sát lại gần nhau.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám
"nha 💗 Rồi hai bàn tay dò dẫm chạm vào nhau, dính lấy rồi nắm chặt. Mọi thứ cứ thế tự nhiên mà đến. Lúc đó Trần Cảnh An tính tình điềm đạm, rất chú trọng học hành. Chúng tôi không như các cặp đôi khác, ngày ngày dính lấy nhau rồi nói lời ngọt ngào. Phần lớn thời gian đều ở thư viện. Mãi đến một lần, tôi không kiềm được, nhân lúc đêm khuya hôn anh. Tối đó về nhà, tôi nhắn tin trêu anh:"Bạn trai ơi, môi anh mềm quá. Tối nay như vậy, anh có thích không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!