5.
Tôi phải công nhận, anh chàng Trần Cảnh An này dạy học đúng là có bài bản thật.
Nhưng mà... cao cấp toán học á? Không hiểu thì vẫn là không hiểu thôi!
Tôi chăm chăm nhìn con chim ngoài cửa sổ, đếm đến lần thứ 72 nó đáp xuống lan can thì…
Bốp!
Một cú gõ bút lên đầu khiến tôi choáng váng.
"Nghe hiểu chưa?"
Não vẫn mơ màng, nhưng tôi chẳng ngại gật đầu lia lịa.
"Được rồi, vậy em nhắc lại trình tự giải lúc nãy xem nào."
Nhìn vào đống công thức chi chít trên giấy, tôi gãi đầu đến mức muốn hói.
"Ờm... hay là mình bỏ qua bài này được không anh?"
Anh không nói gì.
"Hay... em bù lại cái gì đó cho anh nha?"
Trần Cảnh An vẫn giữ nguyên biểu cảm cạn lời.
Trong thế giới của tôi, im lặng chính là đồng ý.
Thế là tôi lập tức ôm lấy mặt anh, chụt chụt hôn hai cái.
Anh khựng lại, sau đó khẽ cong môi cười, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Tôi thấy có lời, liền hí hửng cười theo.
Cho đến khi nghe anh chậm rãi nói: "Không được. Nhìn lại đề đi, nghĩ kỹ xem, anh dạy em giải rồi mà."
Đồ thầy giáo m.á. u lạnh!
Tôi học đến đau đầu, nhân lúc anh không để ý thì lén trốn vào nhà vệ sinh.
Theo một nghiên cứu mà ai cũng nghi ngờ, người ta bảo ngồi xổm sẽ giúp suy nghĩ thông hơn.
Thế là tôi vừa kẹp giấy dưới nách, vừa gõ tin nhắn lách cách chửi cửa hàng đã bán cái rèm ước nguyện dỏm hôm nọ.
Tự dỗ mình một hồi lâu mới lấy lại được dũng khí để bước ra tiếp tục cuộc tra tấn mang tên "cao số".
Nhưng bất ngờ là lúc tôi ra, Trần Cảnh An lại không còn ngồi ở chỗ nữa.
Chỉ thấy chiếc điện thoại anh để lại trên bàn vẫn sáng màn hình.
Một tin nhắn vừa bật ra:[Cưng ơi, mắng anh cũng được~ Anh ~ xin ~ lỗi ~ mà~]
...?
Chẳng phải đây chính là tin nhắn tôi vừa gửi cho shop lúc nãy sao?
Khoan đã…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!