Cánh cửa phòng bật mở, một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi bước vào. Chị nhướn đôi mày lên nhìn người con trai đang đứng cạnh cửa sổ. Không kìm được liền thở dài lắc đầu rồi bước tới.
- Hữu Quân, giám đốc tìm cậu đấy!
Hữu Quân không quay người lại, cũng không trả lời người phụ nữ kia. Anh vẫn hướng mắt nhìn về phía khoảng không vô định, khuôn mặt tràn ngập nỗi ưu tư.
Mãi một lúc lâu sau, Hữu Quân mới quay lại đáp với vẻ mệt mỏi:
- Được rồi, chị cứ ra ngoài đi. Tôi sẽ lên ngay đây.
Chị quản lý nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ lặng lẽ bước ra rồi đóng cửa lại.
Hữu Quân lôi từ trong túi quần ra một bao thuốc, anh ngậm lấy một điếu rồi châm lửa. Làn khói xám từ đầu lọc tỏa ra, Hữu Quân hít nhẹ một hơi và cũng từ từ nhả ra một làn khói. Ánh mắt anh chìm ngập trong làn khói ấy, đê mê vì nó mà cũng mệt mỏi vì nó.
Có rất nhiều tâm trạng lướt qua khuôn mặt anh, nhưng không có một tâm trạng nào là vui vẻ.
Hữu Quân hơi cúi người xuống, vẻ đẹp trai bị che đi trong cái cúi đầu ấy. Bất giác, anh run run nói:
- Linh, đến bao giờ em mới tới?
Hay em đã quên lời hứa năm đó rồi?
Linh là em trai của Thiên Hoàng. Hai năm trước, anh về nước làm cho anh trai của cô ấy. Trước khi lên máy bay, cô ấy còn bảo nhất định sẽ quay lại thăm anh.
Thực ra, trước khi vào AP, Hữu Quân chỉ là một người con trai tầm thường. Vẻ bề ngoài không biết chau chuốt nên chẳng được lấp lánh như bây giờ. Ấy vậy mà anh lại đem lòng thích Linh – cô tiểu thư xinh đẹp, kiêu kỳ mà phóng khoáng ấy.
Linh từng nói với Hữu Quân, cô ấy đã chơi với rất nhiều loại người, rất nhiều tầng lớp nhưng không ai cho cô ấy cảm giác yên bình như anh. Thực ra, Hữu Quân có thể coi đó chỉ là một lời nói đùa khi say của Linh.
Anh có thể đừng kéo mình vào những hy vọng do bản thân mình đặt ra…Chỉ tiếc là lý trí của anh không đủ để làm điều đó.
Có được thành công như ngày hôm nay, cũng một phần là vì Linh đã giới thiệu anh dưới Thiên Hoàng. Hai năm học nghề diễn, anh đã được thầy dạy cho là có tố chất để trở thành một diễn viên xuất chúng.
Hữu Quân không biết đùa hay thật, nhưng xét về hoàn cảnh của bản thân thì anh có thể hiểu đó chỉ là một lời xu nịnh lấy lòng mà thôi. Nếu không phải người đỡ đầu của anh chính là Thiên Hoàng, thì chắc ông thầy đó đã chẳng nói thế đâu.
Hữu Quân dập tắt điếu thuốc rồi quyết định tới phòng của Thiên Trường.
Tại phòng làm việc, Thiên Trường đang xem đống tài liệu mà thư ký vừa mới mang lên. AP đang trên đà phát triển thuận lợi, có rất nhiều công ty và tổ chức muốn đứng ra tài trợ. Lại thêm bộ phim "rất muốn yêu em" sắp được bấm máy, AP càng được người ta chú ý, các hợp đồng đổ vào công ty rất nhiều.
Có thể nói là thời gian này anh rất bận cho nên không tới thăm mẹ được. Chắc bà cũng sẽ hiểu cho anh thôi.
- Giám đốc, Hữu Quân đang đợi ở bên ngoài.
Thiên Hoàng gật đầu đáp lại cô thư ký của mình:
- Được rồi, bảo cậu ấy vào đây.
Khi cô thư ký kia vừa bước ra ngoài thì cũng là lúc Thiên Hoàng thu lại đống giấy tờ trên bàn. Sau đó anh ngồi đợi Hữu Quân bước vào.
Ngày đầu tiên nhìn thấy người con trai ấy, Thiên Hoàng đã thấy trong con người cậu ta có một tố chất đặc biệt. Nếu biết đào tạo kịp thời, cậu ta chắc chắn sẽ tỏa sáng.
Kể ra thì cũng là duyên phận ý trời, người mà anh chú ý lại đem lòng thích Linh – cô em gái bướng bỉnh của anh. Việc này khiến Thiên Hoàng không khỏi vui mừng. Bởi nếu như vậy thì việc Hữu Quân về công ty anh chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Qua hơn một năm đào tạo, có vẻ như Hữu Quân đã thay đổi rất nhiều. Từ cách nhìn nhận cho tới ngoại hình, cậu ta đã bắt đầu để ý hơn và sâu sắc hơn. So với hình ảnh của một câu trai trẻ 23 tuổi thì hình ảnh bây giờ thực sự rất đột phá.
Chỉ sợ rằng em gái anh tới khi gặp lại Hữu Quân chắc chưa kịp nhận ra đã say như điếu đổ rồi.
Cạch!
Thiên Hoàng ngẩng mặt lên nhìn người con trai đang đứng ở phía cửa. Ánh mắt lạnh lẽo hướng thẳng vào cậu ta. Sau đó, anh đứng lên, bước tới chỗ Hữu Quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!