Chương 30: (End)

Kim Ngân chợt thấy lòng mình nhói lên một cái, tựa như là có ai đó dùng kim chích vào trái tim cô. Kim Ngân hoang mang nhìn ngôi trường của mình, không hiểu sao cô lại thấy sao nó hoang tàn đến vậy.

Bầu trời trên kia có vài đám mây đen vần vũ, hình như sắp có một cơn mưa.

- Hoàng Mai, chúng ta đi khỏi đây thôi. Bỗng dưng mình thấy bất an quá.

Hoàng Mai cũng cảm nhận được có chút gì đó, cô liền gật đầu rồi cùng Kim Ngân bước ra khỏi ngôi trường.

Kim Ngân không về nhà thăm mẹ như kế hoạch lúc đầu nữa, mà cô liền bắt xe về nhà luôn. Không hiểu tại sao giờ đây cô lại cảm nhận được như có một chuyện gì đó sắp xảy ra. Nó khiến lòng cô nóng ran lên như lửa đốt. Kim Ngân bất an đưa tay đặt lên bụng.

Cô không nghĩ rằng đứa trẻ này sẽ rời xa cô, cô cũng không nghĩ rằng nó quay lại đây để trả thù cô đâu.

Kim Ngân lo sợ, khẽ nói:

- Đừng đi, đừng bỏ – mẹ!

Cô rất sợ điều cô nghĩ sẽ thành hiện thực, cô rất sợ những điều cô không mong muốn lại trở thành sự thật. Nhưng cô không biết làm gì hơn là cầu nguyện cả. Trước giờ ông trời vẫn luôn độc ác với cô, mặc cho cô có cầu xin bao nhiêu lần thì ông ta vẫn khiến cô phải đau khổ và tuyệt vọng.

Nếu lần này cũng thế, cô nhất định sẽ không bao giờ cầu xin ông ta nữa. Nếu lần này cũng thế…Cô nhất định sẽ nguyền rủa ông ta.

Kim Ngân về nhà trong một tâm trạng bất an.

Cô mở cửa vào phòng, quăng mạnh túi xách lên giường và nằm xuống đó. Ngày hôm nay, đáng ra mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp nếu cô không đi qua ngôi nhà của bà thầy bói ấy. Tuy không vào xem, tuy không nghe thấy những lời mà bà ta phán, nhưng cô lại có một dự cảm chẳng lành.

Tựa như là có ai đó đang cố tình nói cho cô biết, có một chuyện sắp xảy ra.

Liệu có phải đây là tâm trạng của những người mang thai? Trong thời kỳ này, tâm tính của những bà mẹ rất khó hiểu. Cô chưa từng trải qua nên không biết. Nhưng có thể, đây chỉ là tác động của việc mang thai mà thôi.

Kim Ngân vội vàng gọi điện cho Vĩnh Khanh.

Biết được rằng bây giờ anh đang bận, nhưng cô không thể không nói cho anh biết.

Điện thoại vừa đổ được hai hồi chuông thì Vĩnh Khanh liền bắt máy:

- Anh nghe đây.

Kim Ngân cố gắng bình ổn thần trí, rồi cô nói:

- Khanh, em cảm thấy khó chịu lắm.

- Có cần đi bác sĩ không? – Vĩnh Khanh hỏi.

Kim Ngân đáp:

- Chắc là có, chiều anh đưa em đi nhé

- Được rồi. Bây giờ anh đang trên đường về, chiều anh sẽ đưa em đi khám.

Nhưng đúng lúc ấy, bất giác, Vĩnh Khanh như phát hiện ra được một điều gì đó, anh liền vui mừng nói:

- Kim Ngân, em đã có thai rồi phải không?

Kim Ngân bặm môi, cô không định nói cho anh biết, vì cô muốn anh bất ngờ.

- Em…

Không để Kim Ngân nói nốt vế sau, Vĩnh Khanh liền cười rồi nói tiếp:

- Đúng rồi, đúng là em có thai rồi. Kim Ngân, đợi anh, đợi anh về rồi chúng ta sẽ tới bệnh viện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!