- Cô có bị điếc không hả?
Người đàn ông đó trợn mắt quát, ánh nhìn lạnh lùng hướng thẳng vào Kim Ngân.
Còn Kim Ngân thì vẫn chìm trong hoảng loạn. Cô không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm tên một người của mười năm về trước. Đôi chân Kim Ngân loạng choạng tới nỗi gần như không còn chống đỡ được cơ thể nữa.
Vĩnh Khanh?
Tại sao trên đời này lại còn một Vĩnh Khanh thứ hai? Tuy các đường nét trên khuôn mặt không hoàn toàn giống, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia…thực giống với đôi mắt của Vĩnh Khanh mười năm về trước.
Ngày hôm đó, trong bệnh viện, anh ta đã lao đến, dồn Kim Ngân vào chân tường. Sau đó tàn nhẫn bóp cổ cô. Lúc ấy, cô chỉ biết chới với nắm lấy bàn tay như sắt thép đang kẹp chặt lấy cổ mình kia. Đôi mắt thì trợn ngược lên nhìn Vĩnh Khanh tỏ ý cầu xin.
Nhưng anh ta vẫn vậy, anh ta vẫn lạnh lùng bóp cổ cô và nói:
- Chết đi!
Khoảnh khắc ấy, Kim Ngân đã rơi vào tình thế tuyệt vọng nhất trong đời. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác rời xa cuộc sống. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác oan ức tột cùng. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác đan xen những hối hận và tội lỗi.
Nhưng Vĩnh Khanh không hiểu.
Vì Hoàng Mai còn đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Vì đứa con của họ đã bị dòng sông kia nuốt trọn. Và vì một cú điện thoại quyết định kia.
Cuộc điện thoại ấy đã gọi cho cả ba người:
Cô, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh. Đó cũng là một sự sắp đặt hoàn hảo, một kế hoạch chia rẽ đầy hoàn hảo.
"Kim Ngân, Hoàng Mai có nhắn với mình là bảo cậu ra dòng sông ở ngoại ô thành phố. Nghe nói cô ấy và Vĩnh Khanh đang picnic ngoài đó."
"Được, mình sẽ tới ngay. Cảm ơn cậu, Hương Liên!"
…
…
…
"Cậu không biết gì sao? Hoàng Mai có thai với anh trai Duy Minh của mình."
Đằng sau mỏm đá, Hương Liên thì thầm vào tai của Kim Ngân một câu nói mạnh như sét đánh.
"Cậu nói gì?"
Kim Ngân kinh ngạc nhìn Hương Liên. Cơn tức giận trong lòng liền dâng lên như thủy triều cuộn sóng. Cô ta nói dối, cô ta dám vu khống cho Hoàng Mai. Hoàng Mai rất yêu Vĩnh Khanh, cô ấy cũng không phải là một người thay lòng đổi dạ.
Cô ấy cũng là một con người biết đúng biết sai, tuyệt đối sẽ không để minh có thai khi còn đi học đâu.
Nhưng, Hương Liên chỉ nhếch môi cười nhạt cho những tâm tư trong lòng của cô. Đôi môi đỏ như máu của cô ta lại ghé sát vành tai Kim Ngân, nói những lời thì thầm mà vang vọng tới cả tâm khảm của Kim Ngân.
"Không tin à? Chẳng phải là cha cậu còn nợ anh mình một khoản tiền hay sao? Cậu phải tin mình chứ? Chúng ta có mối quan hệ rất thân thiết cơ mà? Anh mình cũng rất thích Hoàng Mai đó thôi. Rất logic, phải không?"
"Không, không…"
Hương Liên hơi cau mày nhìn Kim Ngân. Đôi môi đỏ vẫn nở một nụ cười tàn độc:
"Kim Ngân, cậu biết không? Cậu là một cô gái thông minh, nhưng lại rất ngu ngốc trong chuyện tình cảm. Đã từng nghe câu "yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt
"chưa? Chỉ cần cậu dùng chút thủ đoạn thì Vĩnh Khanh sẽ về tay cậu thôi. Nhưng mà, cậu hèn nhát quá Kim Ngân ạ!"
Kim Ngân hoảng loạng lùi lại. Cô cố đưa mình thoát ra khỏi những lời nói của Hương Liên. Đôi môi mấp máy không thành câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!