Kim Ngân nắm chặt hai bàn tay vào nhau, cố giữ ình thật bình tĩnh. Ngay cả giọng nói cũng phải thật bình tĩnh. Cô hít một ngụm khí lạnh, sau đó từ từ nói:
- Rốt cuộc thì anh muốn gì?
Vĩnh Khanh thầm cười khổ, điện thoại trên tay bị anh siết chặt lấy. Cô ấy hỏi anh muốn gì? Anh muốn gì ư? Đương nhiên là muốn kết hôn với cô ấy rồi. Khi một người con trai cầu hôn một người con gái, đó là một khoảnh khắc kỳ diệu của tình yêu.
Nhưng sao anh thấy, lần cầu hôn này chẳng khác nào một lời ngỏ đưa cô ấy vào địa ngục cả. Kim Ngân đã vì anh mà đau khổ suốt mười năm qua, anh lại luôn nghĩ mình sẽ dày vò cô ấy cả đời. Và chắc, khi anh cầu hôn cô, cô sẽ nghĩ đây là cách để anh độc chiếm, làm khổ cô.
Anh không phủ nhận chuyện mình yêu cô ấy, cũng không chối bỏ chuyện anh bị ám ảnh về chuyện đứa con mười năm trước. Mọi người bảo anh hận thù nhiều, nhưng nào có được thế! Mỗi lần nhìn thấy Kim Ngân khóc, là anh lại không kìm được lòng muốn ình một cái tát thật đau.
Tại sao anh phải dày vò cô ấy? Là vì cô ấy nói muốn giết đứa con của anh. Nhưng đó là quá khứ, mười năm đã trả được món nợ tình cho anh chưa? Anh không biết, anh chỉ biết anh phải giữ lại cô ấy bên mình. Đau khổ cũng được, anh còn gì để mất nữa đâu.
Ngay từ khi nhớ lại mọi chuyện anh đã biết, ông trời thực sự không muốn giải thoát cho hai người.
Bầu không khí im lặng cứ thế trôi qua như vậy, chẳng ai biết là lâu hay chóng, chỉ có cảm giác tựa như cả kiếp người đã đi qua. Dòng xe cộ bên ngoài đường vẫn hối hả, vô tâm. Khói bụi hòa vào, tung bay rồi tích tụ trên bầu trời. Những gì lắng đọng trên đời này cũng chỉ là cát bụi mà thôi.
Khi con người ta chết đi, dù là một thời oanh liệt cũng chỉ còn lại hai trang sử trắng và một đống trò tàn xám ngoét. Huống hồ là tình yêu mong manh! Qua năm qua tháng, liệu có trường tồn như người ta vẫn tưởng? Hiện thực luôn tàn khốc và nó không phải là cổ tích.
Mãi một lúc lâu sau, khi Kim Ngân toan ngắt máy thì Vĩnh Khanh mới lên tiếng:
- Em dám không?
Kim Ngân kinh ngạc:
- Anh nói gì?
Vĩnh Khanh cười nhạt:
- Tôi nói là em có dám kết hôn với tôi hay không?
Kim Ngân cũng cười giễu một cái, như để mỉa mai câu hỏi điên rồ của Vĩnh Khanh:
- Anh có vấn đề hả? Tôi tại sao lại phải dám hay không dám? Cả thế giới này đều biết anh hận tôi và tôi…muốn tránh xa anh. Anh cầu hôn tôi? Nực cười! Anh nghĩ tôi là con ngốc chắc? Là món đồ chơi anh thích làm gì cũng được à?
- Đúng thế, tôi có vấn đề, và tôi muốn biến em thành con ngốc của tôi. Không được sao?
Kim Ngân lặng người, cô bất ngờ tới nỗi câm nín. Đã nói hết nước hết cái thế rồi anh ta vẫn không suy chuyển, chẳng lẽ phải đợi đến khi cô buông những lời vô tình ra thì anh mới vừa lòng hay sao?
Kim Ngân bỗng thấy lạ, rõ ràng vài hôm trước Vĩnh Khanh còn nói muốn cả đời này sẽ không buông tha cho cô, nhưng tới hôm nay anh lại cầu hôn cô. Chẳng lẽ đây là cách thức dày vò của Vĩnh Khanh?
Anh ta thực sự muốn chơi đùa sao?
Vậy được, cô sẽ chơi đùa với anh. Đùa cả một đời cũng được, mà đau một đời cũng chẳng sao.
Kim Ngân quay lại nhìn Đức Trung đang đứng trong tiệm hoa của mình, sau đó cô nhắm hờ đôi mắt suy nghĩ. Cô đã qua cái thời yêu đương bồng bột, qua cái thời thương nhớ khôn nguôi mà biến mình thành một con ngốc rồi.
Tuổi trẻ thực kỳ diệu, nó cho ta nhiệt huyết, cho ta hy vọng…Nhưng nó chỉ có một lần thôi, cũng như là một cơ hội duy nhất trong đời. Khi mà ta đã bỏ lỡ, tức là ta đã đánh mất, và nó sẽ không bao giờ quay lại.
Kim Ngân nhớ lại những chuyện đã qua, trong lòng không kìm được liền run lên một cái. Mười năm nhanh tựa một lần chớp mắt, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã thấy phong sương nhuộm lấy tất cả. Sao cô không nhận ra mọi thứ chỉ cần buông tay là được?
Nhưng lương tâm là thế đó, con người có lương tâm thì mới sống được. Nếu không có lương tâm, thì cảnh sát trên đời này cũng chỉ đứng đó làm cảnh cho người ta thôi. Kim Ngân cô bị lương tâm dằn vặt suốt mười năm trời, đó là tòa án tối cao, cô không có cách nào không đối mặt.
Vậy bây giờ, cô có nên kết thúc tất cả tại đây?
Những đau khổ, những yêu thương, những hy vọng tuổi trẻ…Tất cả, nên để nó về một miền trời không tên.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng nhẹ nhõm khôn cùng. Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại nói:
- Xin lỗi anh, Vĩnh Khanh. Tôi và Đức Trung…tuần sau sẽ kết hôn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!