Chương 21: (Vô Đề)

Biến mất rồi? Linh ngạc nhiên tới nỗi chỉ biết thần người ra tự hỏi mình câu này. Anh trai cô đã biến mất rồi ư? Anh ấy có thể đi đâu được chứ? Chẳng phải Hoàng Mai vẫn ở bên cạnh anh ấy hay sao?

Linh đỡ lấy bà Hướng, cô cố gắng bình tĩnh lại. Nếu bây giờ cô không bình tĩnh thì sao trấn an được mẹ đây.

- Để con gọi điện cho Hoàng Mai xem sao.

- Chính Hoàng Mai đã gọi điện ẹ mà, nó nói Vĩnh Khanh đã biến mất rồi. – Bà Hướng vội giữ tay Linh lại, nói.

Linh bặm môi suy nghĩ, trong đầu chợt có ý nghĩ chạy ngang qua: Kim Ngân vừa mới bỏ đi, giờ lại đến anh trai cô biến mất một cách khó hiểu. Nếu cô không nhầm thì chắc anh trai cô đã biết chuyện Kim Ngân bỏ đi và anh muốn tìm cô ấy.

Thiết nghĩ Thiên Hoàng đã không phải là Thiên Hoàng trước kia nữa. Anh là Vĩnh Khanh, là Vĩnh Khanh luôn miệng nói không bao giờ tha thứ cho Kim Ngân. Nếu đúng như những gì anh nói, thì chuyện anh đi tìm cô chẳng có gì là tốt đẹp cả.

- Mẹ – Linh nói – Có khi nào anh con đi tìm chị Kim Ngân không?

Bà Hướng lắc đầu vẻ mệt mỏi:

- Mẹ không biết nữa, nhưng mọi chuyện đã đi tới đây, mẹ cũng đành bất lực thôi.

Linh thở dài, cô đỡ mẹ ngồi xuống ghế rồi nói:

- Nếu thế thì chúng ta hãy thông báo cho chị Kim Ngân biết đi. Chị ấy đã quá khổ rồi, đừng để anh con dày vò chị ấy nữa.

Bà Hướng đưa tay lên day day huyệt thái dương, khuôn mặt đi từ mệt mỏi cho tới buồn bã, lo âu. Sau đó, bà nhìn lên trần nhà, ánh mắt lung lắm, đáp:

- Chúng ta cũng không thể thắng nổi ông trời. Vận mệnh này vốn đã sắp đặt anh con và Kim Ngân mãi mãi ràng buộc nhau.

Bóng tối bắt đầu kéo đến, ánh sáng tắt đi kết thúc một ngày. Giọng của bà Hướng như vang trong không trung rồi lao xuống dưới. Những âm thanh vừa xa mà lại vừa gần, khiến con người ta gợi nhiều liên tưởng.

Vận mệnh này đã ràng buộc anh và cô, cho nên hai người không thể chạy thoát khỏi nhau? Dù cô có đi đến tận chân trời góc biển, anh cũng quyết lục tung cả thế giới này lên để tìm được cô.

Kim Ngân và Vĩnh Khanh, rõ ràng họ sinh ra là để dành cho nhau, nhưng ông trời thực độc ác…Tình yêu của họ đã kết thúc vào buổi chiều năm ấy rồi. Buổi chiều bên dòng sông chảy xiết, cô đã để dòng chảy ấy cuốn trôi tất cả. Thứ còn lại chỉ là thù hận và đau thương...

Đúng bảy giờ tối, Hữu Quân và Hương Liên đến đón Linh đi ăn tối. Linh chạy xuống dưới nhà, bỗng nhìn thấy mẹ đang thơ thẩn ngồi bên hồ bơi, khuôn mặt đượm một vẻ tâm tư.

Linh từ từ bước lại, cô thận trọng nói:

- Mẹ…Sao mẹ lại ngồi đây?

Bà Hải không quay đầu nhìn con gái, tránh cho đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ của mình bị phát hiện, bà đành trả lời ngắn gọn:

- Mẹ không sao!

Nghe thấy câu trả lời này, Linh càng lo lắng hơn. Vừa rồi cô còn thấy bà Hướng ngồi đây mà, sao bây giờ lại không thấy đâu? Có lẽ bà đã về rồi. Cô thở dài, ngồi xuống nắm lấy tay mẹ, mỉm cười nói:

- Có chuyện gì thì mẹ hãy tâm sự với con đi. Giữ trong lòng nhiều không khéo tổn thọ mất.

Bà Hải cười buồn, quay đầu lại vuốt tóc con gái. Bà chắc là nó đã biết bà khóc rồi, nên bà cũng chẳng muốn trốn tránh làm gì nữa.

- Vĩnh Khanh đã nhớ lại mọi chuyện rồi hả con? Và nó đi đâu rồi?

Linh thở dài, hóa ra là chuyện này. Haiz, sao anh trai của cô lớn đầu rồi mà chẳng suy nghĩ thấu đáo được một chút thế nhỉ? Chuyện đã qua lâu như vậy, mọi người ai cũng có cuộc sống của riêng mình, tại sao anh lại cứ ích kỷ khiến người khác phải lo lắng như thế? Kim Ngân không có tội, Hoàng Mai cũng thế. Trong chuyện này, người có tội lớn nhất là người không chịu gạt đi quá khứ. Kim Ngân không bỏ được câu chuyện của mười năm trước là do cô bị ràng buộc bởi Vĩnh Khanh.

Hoàng Mai không quên được đứa con của mình là do Vĩnh Khanh không dứt khoát.

Đáng ra mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu anh trai cô chịu mở lòng một chút. Nhưng Linh biết, Vĩnh Khanh trước giờ là một con người rất cao ngạo, lạnh lùng. Một khi anh đã quyết là không ai có thể ngăn cản. Trừ khi…là tự anh muốn buông tay. Còn không, anh tuyệt đối sẽ đuổi đến cùng.

Linh mỉm cười nói giọng trấn an:

- Không có gì đâu mẹ. Trước giờ anh trai con vẫn luôn là một người tài giỏi mà. Anh ấy nhớ lại được mọi chuyện là tốt. Con nghĩ…anh ấy có thể tự lo ình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!