Kim Ngân mím môi, rồi cô khẽ thở một hơi dài. Sau đó cô quay lưng lại với phòng nghỉ của Hữu Quân, từ từ tiến về phía thang máy.
Cô đã quyết định rồi, cô không thể bỏ Hoàng Mai.
Cô nợ Hoàng Mai, có trả cả đời cũng không hết. Vậy nên nhân lúc mình còn sống, cô có thể làm được cho cô ấy những gì thì phải làm hết sức.
Nhất quyết không hối hận!
Kim Ngân nhìn chiếc điện thoại vẫn reo liên hồi của mình. Trong lòng cảm thấy rất phiền nào. Cuối cùng cô quyết định nhắn cho chú Sáng một tin, hy vọng chú có thể nhờ ai đó đi thay cô. Nếu cứ thế lẳng lặng bỏ đi, e là không chỉ có cô mà cả ông cũng khó ăn nói với cấp trên.
Nhắn tin xong, Kim Ngân dứt khoát tắt điện thoại đi. Cô còn một số dự phòng, chỉ có những người thân quen mới biết nó. Nếu bác sĩ Đường gọi điện vào số kia mà không thấy, thì chắc chắn sẽ tự biết gọi vào số này của cô thôi.
Kim Ngân bắt một chiếc taxi rồi bước vào.
Đột nhiên lúc ấy, trong lòng Kim Ngân chợt nóng như có lửa đốt. Cô khó chịu cau mày, cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí.
Tại sao vào lúc này lại có cảm giác ấy chứ?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi?
- Bác tài, có thể cho xe đi nhanh hơn được không ạ? – Không kìm được, Kim Ngân lên tiếng thúc giục.
Chiếc taxi bất đắc dĩ đi nhanh thêm một chút, khuất xa dần trước công ty điện ảnh AP.
Kim Ngân không biết rằng, lúc chiếc taxi ấy vừa phóng đi thì cũng là lúc một chiếc BMW X6 đi tới rồi đỗ trước công ty điện ảnh AP.
Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen lịch lãm, đạo mạo bước xuống. Cả khuôn mặt đượm một vẻ trầm mặc, lạnh lùng, khó đoán. Anh ngẩng mặt lên nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, khóe môi dần nhếch lên một ý cười hờ hững. Sau đó anh đóng cửa xe lại rồi ung dung bước vào AP.
Bầu trời mùa thu vẫn cứ oi nồng như mùa hè. Không biết đến bao giờ, mới có những cơn gió dịu mát thổi tới, xua bớt cái nóng đang hoành hành nơi đây?!
...
- Cái gì? Không thể đến được là sao?
Ông Sáng vừa đọc tin nhắn vừa phát hoảng tới tức giận. Con bé Kim Ngân này mọi lần làm việc ổn tới độ chắc chắn, khiến ông rất yên tâm. Không ngờ lần này nó lại gây ra chuyện lớn như vậy, thực là khiến ông tức chết.
Ông Sáng cố gắng trấn an tinh thần, bám vào mé bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế. Chuyện bây giờ là phải tìm một phóng viên của Ngôi Sao Mai đang trực quanh khu vực đó vào phỏng vấn. Nếu không thì uy tín của tòa soạn nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Rồi không chỉ Kim Ngân, mà có lẽ ngay cả ông cũng bị liên lụy mất.
Thật là, trước giờ ban của ông chưa từng để chuyện như thế này xảy ra. Nay người để chuyện đó xảy ra không ngờ lại là một người mà ông tin tưởng nhất.
Kim Ngân.
Aiz, ông có lòng tốt muốn các vị sếp lớn chú ý tới cô, muốn giúp cô tiến thêm một bước. Nhưng thật không ngờ, người hại ông lại chính là cô.
Nghĩ ngợi một lúc, rồi ông Sáng cũng quyết định gọi điện ột người làm trong phòng của mình. Việc này thực là gây ảnh hưởng lớn tới tòa soạn. Nhất định lúc này, bên AP cũng đang rất tức giận.
Ông Sáng đưa tay lên ôm trán, thở dài một hơi.
Ở cái tầm tuổi xế chiều này, gặp chuyện không may là lại thấy đau đầu. Có lẽ ông cũng đến tuổi nhàn rỗi được rồi!
...
Chiều dần buông, từng đám mây trên bầu trời nhuộm một màu đỏ nhạt. Vừng trời phía tây đỏ ối một màu, nhuộm hồng cả vạn vật. Tuy là đã về chiều, nhưng thành phố này lại chẳng có vẻ gì là bình yên hết. Thậm chí, càng về chiều lại càng tấp nập, đông đúc hơn.
Bước ra ngoài đường giờ này là phải thật cân nhắc. Nếu như bị tắc đường thì rất lâu mới có thể về được.
Trong khi đó, Kim Ngân và bác sĩ Đường vẫn lái chiếc xe máy cũ đi khắp thành phố tìm người. Chiếc xe dường như cũng đã mệt như người, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cọt kẹt chối tai.
Cũng may là tới gần những ngã ba hay ngã tư, đường chỉ tắc chừng năm phút là được khai thông. Việc này cũng một phần là do các anh công an giao thông đã vật vả vì một đường phố không tắc nghẽn thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!