Trần Trác còn chưa kịp tiếp lời thì Lâm Vụ đã quay đầu đi thẳng vào thang máy.
Nhìn bóng lưng dần khuất của cô, Trần Trác nở nụ cười trào phúng, đạp chân ga rời đi.
Ra khỏi bãi đỗ xe, Trần Trác quay đầu ở ngã tư phía trước, sau đó quẹo vào một khu chung cư cao cấp đối diện.
Trước khi Lâm Vụ báo địa chỉ, Trần Trác cũng không ngờ bọn họ lại ở gần nhau đến vậy.......
Về đến nhà tắm rửa xong, Lâm Vụ tạm thời trút bỏ sự mệt mỏi một ngày dài.
Màn hình điện thoại sáng lên lại tối xuống nhiều lần, cô cầm lên xem thử, là Hà Gia Vân gửi tới mấy tin nhắn: [Tan làm chưa tên cuồng công việc kia?]
Hà Gia Vân: [Cần bà chủ gọi cho cậu một phần ăn khuya không?]
Mấy phút sau, cô ấy lại gửi tin nhắn đến: [Bảo vệ nói là tầng 26 đã tắt đèn từ lâu rồi, cậu về đến nhà chưa?]
Hà Gia Vân: [Mười phút nữa mà cậu không trả lời tin nhắn là tớ báo cảnh sát đấy nhé.]
Lâm Vụ bật cười, vội vàng trả lời cô ấy: [Vừa mới tắm xong.]
Hà Gia Vân: [... Tớ cũng đoán được.]
Lâm Vụ mỉm cười: [Sao cậu chưa ngủ nữa?]
Hà Gia Vân: [Giờ vẫn còn sớm mà? Chẳng lẽ cậu buồn ngủ rồi?]
Lâm Vụ: [... Chưa.]
Cô liếc nhìn thời gian, chưa đến mười hai giờ, vẫn còn sớm so với thời gian cô thường đi ngủ.
Nghĩ vậy, Lâm Vụ lê dép đi đến phòng sách bên cạnh, ngủ không được thì lại làm việc thôi.
Hà Gia Vân: [Tớ cũng đoán được là vậy. Cậu tính mấy giờ ngủ?]
Lâm Vụ ngẫm nghĩ: [Cố gắng hai giờ.]
Hà Gia Vân: [Vậy bây giờ cậu định làm gì? Đừng bảo là muốn xem tài liệu chứ?]
Lâm Vụ: [Dù sao cũng không ngủ được.]
Hà Gia Vân: [Tớ cũng phục cậu rồi đấy. Cậu không thể xem một phim cho dễ ngủ hơn à? Bộ cậu càng xem tài liệu là càng hăng hái hơn hả?]
Cô ấy hiểu Lâm Vụ.
Lâm Vụ: [Tranh thủ xem xong tài liệu rồi chuyển qua bước tiếp theo thôi.]
Hà Gia Vân: [..... Được rồi, tớ cũng không thể làm chậm trễ tiến độ của luật sư Lâm. Cậu tự liệu đó mà làm, tới giờ nhớ uống thuốc đi ngủ.]
Lâm Vụ: [Biết rồi.]
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lâm Vụ lật tìm tài liệu chứng cứ.
Ánh đèn phòng sách được xử lý đặc biệt, sáng mà không chói, lại rất có không khí. Lâm Vụ rất thích xem tài liệu trong hoàn cảnh như vậy.
Vạn vật đều yên tĩnh, tiếng gió cũng bị ngăn cách ngoài cửa sổ.
Lâm Vụ tĩnh tâm, tập trung tinh thần vào tài liệu trên mặt bàn hồi lâu. Đến khi thấy mắt hơi mỏi, cô mới cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã hai giờ sáng.
Nghĩ đến ngày hôm sau còn phải đi làm, Lâm Vụ khép tài liệu lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!